Lúc Lâm Chi Diêu nhảy xuống nước thật sâu đậm liếc nhìn Thiển Uyên một cái, này chỉ một cái liếc mắt, Thiển Uyên liền hiểu ra!
Vì sao chế phi tiêu nhiều như vậy nhưng một cái cũng không cho hắn, công phu sử dụng ám khí của Thiển Uyên y biết rõ, không phải không tin hắn mà là căn bản không định cho hắn ra tay! Vì sao bảo hắn hết thảy nghe theo an bài của y? Vì sao không thừa nhận quan hệ của bọn họ? Vì sao cùng hắn phân rõ ranh giới? Vì sao đem hắn quăng cho Kỉ Minh? Tất cả đáp án đều tại khắc này sáng tỏ! Thiển Uyên ngay tại thời khắc tiếng hét của mình vang vọng trời cao đẩy Kỉ Minh đang giữ chặt mình ra, thả người nhảy xuống lòng sông, trong lòng cực kỳ hối hận!
Thiệp Giang công tử, Thiệp Giang ma, danh hiệu này kia đều không phải do Lâm Chi Diêu tự phong, mà là người trong giang hồ tự gọi. Bị gọi là Thiệp Giang ma, đó là sự thật.
Thiển Uyên đang trong lúc lao nhanh xuống kinh ngạc vạn phần nhìn Lâm Chi Diêu gần muốn rơi xuống lòng sông thì ngay giây phút mũi chân nhún một cái trên mặt sông, cả người lại nhảy lên cao một trượng, thuận theo dòng nước bay về phía con thuyền nhỏ đơn sơn không người lái ở giữa dòng! Thật sự là bay! Như một con diều hâu, nương theo gió, theo nước, dang rộng hai cánh, tư thế tuyệt đẹp đến không lời nào để hình dung! Thiển Uyên ngay lúc này đây vô cùng chấn kinh bị cuốn hướng về giữa dòng, tay chân dường như đều đã quên cử động, thẳng đến lúc chìm xuống, nhanh chóng bị nước sông lạnh như băng ngập qua đầu, từ trên bờ truyền đến tiếng thét thê lương của Kỉ Minh, gọi tên kiếp trước của hắn “Diêu Viễn!”
Lâm Chi Diêu lại tại ngay khoảng khắc Thiển Uyên chìm xuống nước đột nhiên phun ra một ngụm máu, cũng theo đó rơi xuống nước!
Thiển Uyên uống ừng ực vài ngụm nước, đột nhiên tỉnh táo lại, bắt đầu ra sức quạt nước! Gắng gượng nổi trên mặt nước, quét mắt nhìn qua khắp mặt sông, không có ai cả! Trên thuyền nhỏ cũng không có ai!
Vừa rồi nhìn thấy y cách thuyền không xa, sao lại thế này!! Y chết đuối sao?!
“Lâm Chi Diêu! Lâm Chi Diêu! Diêu!!” Ra sức hướng chiếc thuyền kia bơi tới.
Đoạn Thương Giang Cửu Đăng là một chỗ gấp khúc nguy hiểm, thường xuyên ngập lục, người lái đò ở ven bờ chính là dựa vào nhiều năm kinh nghiệm lợi dụng thủy lưu cùng hướng gió nơi này để đưa đò qua bờ bên kia, kiếm một ít bạc lẻ. Thiển Uyên bị nước cuốn trôi mấy trăm thước cuối cùng cũng nhìn thấy Lâm Chi Diêu, cũng coi như y lợi hại, ngay tại khoảnh khắc thổ huyết rơi xuống nước một kiếm mạnh mẽ đâm vào mép thuyền, giữ chặt đuôi kiếm, dù sao cũng không bị chìm. Thiển Uyên vội vàng bơi qua ôm chặt lấy y, cố gắng đẩy y lên trên thuyền nhỏ, rồi chính mình mới trèo lên theo.
Tuyết rơi ngày càng nhiều, trời cũng u ám, gió lạnh bức người.
Hai người toàn thân ướt sũng ngồi xổm trên thuyền, ho khan nửa ngày, đều lạnh đến phát run. Thân ảnh của Thanh Huyền chân nhân cùng Kỉ Minh ở bờ bên kia, vì tuyết rơi quá lớn mờ mờ ảo ảo không nhìn thấy rõ ràng. Trong khoang thuyền nhỏ hẹp, thanh âm hàm răng đập vào nhau khanh khách của hai người đặc biệt rõ ràng.
Thiển Uyên ôm lấy thắt lưng của Lâm Chi Diêu, ôm y thật chặt, giống như muốn đem y bóp nát, dung nhập vào cơ thể của mình, oán giận nói “Ngươi đã từng đáp ứng sẽ không bỏ ta mà!”
Lâm Chi Diêu nhìn dòng Thương Giang vắng lặng một hồi, thản nhiên cười nói “Ngươi hài tử này, hà tất tự làm khổ mình . . . . . Những gì cha có thể cho ngươi đều cho ngươi rồi, nhưng một đời ác danh cùng những cừu nhân này cũng không nhất định cùng ngươi chia xẻ.”
Thiển Uyên lại một lần nữa thấp giọng lặp lại “Ngươi đã từng nói sẽ không bỏ ta!”, giống như điên loạn. Lâm Chi Diêu bỗng dưng cảm thấy rất mệt, mệt đến ngay cả khí lực để khóc cũng không có, xương cốt bị hắn ôm đến đau, cũng không có khí lực đẩy hắn ra.
Thiển Uyên cũng biết chính mình mắc nợ Lâm Chi Diêu một lời hứa hẹn, một câu thổ lộ, cứ như vậy mơ hồ cùng một chỗ, đối với Lâm Chi Diêu mà nói rất không công bằng, chính là chuyện cũ trước đây cứ như nghẹn tại yết hầu nói không nên lời. Thái độ hết sức cợt nhả lúc trước kỳ thật là do hắn muốn che dấu sự sợ hãi của chính mình? Không thể chấp nhận chuyện vị trí của Gia Minh ở trong lòng mình bị người khác thay thế, cảm thấy sợ hãi, áy náy, lại ỷ vào y thích mình mà không có gì e ngại, nhưng thật không nghĩ đến y sẽ buông tay, khoảnh khắc bị y vứt bỏ kia, tâm tình mình thế nào chính hắn cũng không nói rõ được, chỉ nói với chính mình rằng không thể, không thể để cho y đi! Vì thế nhảy theo xuống.
Thiển Uyên buông Lâm Chi Diêu ra, vươn tay run run sờ soạng trong ngực của chính mình nửa ngày mới lấy ra một túi gấm nhỏ màu xanh lá cây, lại run run mở ra, chính là một xuyến châu nhỏ, châu tử màu nâu được xâu lại bằng một sợi tơ đỏ, châu tử sau khi bị ngâm trong nước thì màu của gỗ cây tử đàn càng đậm hơn, hoa văn khắc trên mặt có vẻ cũng rõ ràng hơn, Lâm Chi Diêu nhận ra đó chính là do y chính tay từng chút từng chút một khắc lên, lúc đầu không được thuần thục lắm, khắc hư rất nhiều, cuối cùng chỉ còn mười một hạt, sáu “Diêu”, năm “Uyên”, Trường Nhạc Cung xảy ra chuyện, y vốn tưởng rằng sẽ không thể tìm thấy các hạt châu này nữa, không nghĩ tới lúc này lại bị Thiển Uyên lấy ra!
“Đây . . . . . đây là, sao lại ở trong tay ngươi?”
Thiển Uyên cũng không trả lời, vẫn như cũ run run nhìn xuống tay, sau lại bướng bỉnh cầm lấy tay phải của y, đem xuyến châu kia đeo vào, hôn lên ngón tay y, sau đó lấy tay lạnh như băng của y áp lên hai gò má của mình.
“Diêu, hứa với ta, không bỏ ta nữa, được không?” Thiển Uyên vẻ mặt chân thành khẩn thiết, Lâm Chi Diêu lại rút tay về cười rộ lên.
Cái này xem là gì đây? Muốn Lâm Chi Diêu y hứa hẹn vĩnh viễn làm thú nuôi của hắn hay là như thế nào? Lâm Chi Diêu y như thế nào lại như vậy gặp người chọc người? Mỗi người đều muốn đem y chiếm làm của riêng, mỗi người đều muốn y làm độc sủng của mình! Y không phải lão thụ khai hoa, đã hơn ba mươi tuổi mới lần đầu khai phá tình đậu*, sẽ có kết cục như thế nào đây? Bị thân sinh nhi tử áp chế! Biết rõ ngươi không thương ta, nhưng cũng không cần ngươi phải thương hại ta! Ta đi cũng không được sao? Mất tình cảm, mất thân thể, không lẽ ngay cả nhân cách tôn nghiêm cũng muốn mất luôn sao! Bạn đang �
* Hoa cúc ^_^Lâm Chi Diêu tháo xuyến châu trên tay ra, nói “Vốn định làm một xuyến niệm châu tặng ngươi làm lễ vật sinh thần mười tám tuổi, hiện tại xem ra không thể hoàn thành được rồi, bất quá đã xâu lại thành cái vòng tay thì tặng ngươi vậy!” Sau đó đem xuyến châu đặt vào lòng bàn tay của Thiển Uyên.
Niệm châu Phật gia tối đa một trăm linh tám hạt, tiếp theo là năm mươi bốn hạt, hai mươi bảy hạt, mười bốn hạt, Lâm Chi Diêu vốn định làm một xuyến dài nhất, đến trước tháng hai của năm thứ hai hẳn là có thể hoàn thành, đáng tiếc có biến kế hoạch theo không kịp, kế hoạch chết non.
“Lên bờ rồi chúng ta chia nhau ra đi thôi, võ lâm Trung Nguyên phức tạp, ngươi nếu thích có thể đi tái ngoại, cũng có thể đi Nam Cương tìm Thanh Phượng, hắn từ nhỏ đã đi theo ta rất trung thành.”
“Diêu?!” Thiển Uyên không hiểu, Lâm Chi Diêu nghe hắn kêu như vậy thì đôi mi thanh tú nhăn lại.
“Ta dù sao cũng là phụ thân của ngươi, sau này đừng kêu ta như vậy!”
“Diêu, ngươi làm sao vậy?” Thiển Uyên bắt lấy bả vai Lâm Chi Diêu, lại bị Lâm Chi Diêu giãy ra.
“Đã nói đừng kêu ta như vậy!” Lâm Chi Diêu cúi đầu, hai tay nắm lấy vạt áo, bờ vai run rẩy, tựa như đang cực lực đè nén cảm xúc, Thiển Uyên bị y làm cho một đầu mờ mịt, đưa tay nâng cằm y lên lại bị y đẩy ra.
“Ngươi rốt cục làm sao vậy?” Đưa tay ôm lấy y lại bị y đẩy ra. Khuôn mặt tinh xảo ngẩng lên, vẻ mặt quật cường ẩn nhẫn, hốc mắt đỏ bừng, tâm Thiển Uyên bỗng nhiên nổi lên vướng mắc! Này bổn bổn lão mỹ nhân có phải hay không lại hiểu lầm rồi? Đau lòng đến không tưởng tượng nổi, không để ý đến y giãy dụa nữa, một tay ôm lấy y vào trong ngực, ghé vào lỗ tai y ôn nhu bộc bạch:
“Diêu, ta thích ngươi, ta thích ngươi!”
Lâm Chi Diêu rốt cục nghe rõ Thiển Uyên đang nói gì, run sợ một hồi, tưởng cười nhưng nước mắt lại tràn mi mà ra. Thiển Uyên nâng mặt y lên mà hôn, đau lòng không thôi, ruột mềm trăm mối “Đừng khóc, đừng khóc! Thực xin lỗi, là ta không tốt, sớm nên nói cho ngươi biết! Ta thích ngươi, ta yêu ngươi!” Lâm Chi Diêu rốt cục cười rộ lên, nước mắt lại càng tuôn trào mãnh liệt hơn, vươn tay ôm lấy cổ Thiển Uyên, xuyến châu trên cổ tay phải gần ngay trước mắt, một “Diêu” kề bên một “Uyên”, cuối cùng là hai “Diêu” hợp lại một chỗ, Thiển Uyên ngay tại bên tai y thương tiếc một chút cũng không rời kêu y “Diêu Diêu, ta yêu ngươi . . . .”