Thiển Uyên cảm giác dây cót trong đầu càng vặn càng chặt, bệnh cũ nhiều năm không phát tác tựa hồ có chút bắt đầu rục rịch, hắn vẫn nghĩ rằng bệnh này đã được Gia Minh trị khỏi, thì ra chưa hết sao?
“Diêu Viễn, ngươi cần phải cố lên!” Thiển Uyên ổn định tinh thần, đem xuyến châu cất vào trong ngực. Diêu nhất định xảy ra đại sự gì, bằng không tuyệt đối sẽ không bỏ đi không lời từ biệt, y yêu ta như vậy, vì ta mạng cũng có thể không cần, sao có thể không tiếc bỏ đi? Từ từ, y thật sự yêu ta sao? Nhưng y chưa từng nói qua! Đến một chữ “Thích!” cũng chưa nói qua! Chẳng lẽ y gạt ta sao? Y vì sao lại gạt ta? . . . . . Stop! Stop! Diêu Viễn! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Không phải ngươi yêu y sao, yêu y phải tin y! Từ giờ trở đi không được nghĩ ngợi lung tung, đi tìm y để hỏi, hỏi một câu, thì tất cả đều rõ ràng! Hiện tại đứng dậy, đi tìm Lâm Chi Chu!
Lâm Chi Chu vẫn không chịu gặp hắn, chỉ phái Ngũ nhi đuổi đi, Thiển Uyên nhìn thấy khuôn mặt vạn năm không có biểu tình kia, trên trán nổi đầy gân xanh! Tay nắm thành đấm lại buông ra, đối viện môn rống to: “Lâm Chi Chu! Không thấy y!”
Quả nhiên chỉ chốc lát sau người liền ra đến.
Lâm Chi Chu sắc mặt so với bình thường càng thêm nhợt nhạt, ấn đường nhiều thêm một nếp nhăn, tư thái lại vẫn như trước tao nhã động lòng người, chậm rãi bước đi thong thả đến trước mặt Thiển Uyên: “Ngươi nói không thấy y? Nghĩa là sao?”
“Nghĩa là sao? Không thấy! Đi rồi! Cái gì cũng chưa nói, đi không từ biệt! Lâm Chi Chu, ngươi rốt cục đã nói gì với y hả?”
Lâm Chi Chu cười, trong nháy mắt bỗng nhiên trở nên quyến rũ: “Hừ, Diêu thiếu hiệp tại nơi của ta rống to la to rốt cục muốn gì! Người của ngươi, chính mình không xem chừng được, ngược lại còn đổ lên đầu ta!” Lời này của Lâm Chi Chu trái lại khiến Thiển Uyên thanh tỉnh một chút. Biết Diêu đi rồi, ngay cả vẻ mặt thần tiên cũng lười giả vờ sao? Người này nhất định là biết tông tích của Diêu!
“Cốc chủ chớ trách! Ta chỉ là nhất thời nóng vội, dù sao Diêu y từng thề, vĩnh viễn không rời khỏi ta, hiện tại lại đột nhiên mất tích, ta đương nhiên cảm thấy kỳ lạ, xin thỉnh cốc chủ chỉ điểm sai lầm! Vãn bối vô cùng cảm kích!”
Lâm Chi Chu quả nhiên sắc mặt đại biến, nhìn thẳng hắn một hồi lâu, nói: “Diêu cả đời cao ngạo, cư nhiên chịu thư phục dưới ngươi, thật khiến người khác không ngờ! Bất quá nếu y quyết định giấu ngươi, ta không có lý do làm trái ý nguyện của y. Nếu như ngươi đối y là thật tâm, chân trời góc biển cũng có thể tìm được! Ngũ nhi! Tiễn Diêu thiếu hiệp xuống núi!” Nói xong xoay người đi vào.
Thiển Uyên càng thêm khẳng định Lâm Chi Diêu có nỗi khổ riêng, nhưng mà có chuyện gì không thể thương lượng cùng hắn, nhất định phải tự mình đi làm? Còn đem tín vật đính ước trả lại cho hắn! Hay là, hay là việc này có liên quan đến tính mạng?! Diêu, ngươi không tin tưởng ta như vậy sao? Dù cho cùng ngươi đi vào chỗ chết Diêu Viễn ta cũng không một câu oán hận!
Ngũ nhi dẫn Diêu Viễn đi dọc theo đường mòn sau lưng Hậu Tuyết Cốc, hơn nửa ngày đi đến chân núi Linh Sơn, sau đó cái gì cũng không nói liền quay về. Thiển Uyên quay đầu lại liếc mắt nhìn hoàng hôn phía chân trời xa xôi mờ mịt của tuyết sơn, sau đó đi đến tiểu trấn ở trước mặt. Lâm Chi Diêu diện mạo đặc biệt, người đã gặp qua nhất định sẽ không quên, đi hỏi thăm một chút trước đã, có lẽ sẽ có tin tức, không ngờ vừa mới đến khách điếm Phong Tuyết nho nhỏ đã gặp người quen.
“Viễn đệ!” Thanh niên kiếm khách bạch y phong thái ung dung ngồi một mình tại cái bàn sát mép nơi cửa, trên bàn bày ra một ấm trà, một cái nón có mạng che.
“Kỉ đại ca? Huynh sao lại ở chỗ này?” Thiển Uyên nhíu mày, chẳng lẽ bọn họ còn đang đuổi giết Lâm Chi Diêu sao?
“Ta đang đợi đệ.”
“Đợi đệ?!” Y sao lại biết mình sẽ đến đây.
“Ta được người khác nhờ, dẫn đệ đến một nơi.”
Thiển Uyên mơ hồ cảm thấy Kỉ Minh có chút không giống như trước, lại nói không được là chỗ nào: “Nơi nào?”
Kỉ Minh uống một ngụm trà: “Nam Cương.”
Điều này tựa hồ có chút ý tứ. Diêu quá nửa cũng là đến Nam Cương sao? Hiện tại bắt đầu đuổi theo, có lẽ còn có thể bắt kịp y!
“Trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi một đêm đã, ngày mai xuất phát!”
“Kỉ đại ca muốn nghỉ ngơi thỉnh cứ tự nhiên, tiểu đệ đi trước!”
“Đệ đuổi không kịp.”
“Huynh nói gì?”
Kỉ Minh nghiêm nghị nói: “Đệ đuổi không kịp y đâu, y đi theo đường tắt, đã qua Thương Giang từ lâu.”
Thiển Uyên hừ một tiếng, bộ dáng của Kỉ Minh không giống như đang nói dối.
“Huynh nói huynh được người khác nhờ vả, người đó là ai, có thể thỉnh ‘Lê Hoa Kiếm’ Kỉ đại hiệp phải động thân?” Bạn đang �
Sắc mặt Kỉ Minh càng thêm khó coi, chỉ nói: “Tới nơi rồi đệ sẽ biết.” Thiển Uyên biết hỏi cũng không được gì. Vì thế phiền muộn cúi đầu dùng bữa, thoải mái đi vào khách phòng được Kỉ Minh đặt trước nằm ngủ.
Một đêm yên lặng.
Đoạn đường này đi thật u sầu. Kỉ Minh cả ngày vẻ mặt đau khổ, thỉnh thoảng bình tĩnh nhìn Thiển Uyên không nói lời nào, Thiển Uyên bị y nhìn đến phát cáu, ánh mắt như vậy hắn biết có ý nghĩa gì, Kỉ Minh yêu hắn! Đáng tiếc Thiển Uyên căn bản không nghĩ đến đáp lại y, hơn nữa hảo cảm tích lũy lúc hai người cùng đồng hành trước đây cũng không còn sót lại chút nào, hiện tại ngay cả làm bằng hữu bình thường cùng y cũng không muốn! Nội tâm hai người như mạch nước ngầm mãnh liệt, bề ngoài vẫn mang vẻ huynh hữu đệ cung. Tuy rằng kiểu khách khí hờ hững như vậy khi sống chung khiến Kỉ Minh đau lòng, nhưng vẫn không nhịn được âm thầm cao hứng, dù sao lại có thể cùng Viễn đệ kết bạn đồng hành, chỉ là, chính mình sao lại thế này? Vì sao ở bên cạnh hắn lại rất vui vẻ, hắn ngẫu nhiên đối mình tốt một chút, sẽ lại nhịn không được hưng phấn nửa ngày? Kỉ Minh, đầu óc ngươi có vấn đề rồi sao?
Một đường theo hướng nam, tuy tiết trời càng ngày càng gần ngày đông giá rét, khí trời lại càng ngày càng ấm áp, sau khi đến ranh giới Nam Cương, càng ấm áp như mùa xuân, tâm tình Thiển Uyên cũng thoáng tốt hơn, càng ngày càng tiếp cận chân tướng rồi! Diêu, ngươi phải chờ ta!
Vừa vào Xích thành thì có hai người thanh niên nam tử mặc một kiểu hoàng sam tiến đến nghênh đón, thấy Kỉ Minh hành lễ nói: “Thuộc hạ nhận lệnh của Vương gia đợi ở nơi này, cung nghênh Kỉ đại nhân! Hành quán của đại nhân đã an bài thỏa đáng, thỉnh đại nhân trú ngụ nghỉ ngơi tại hành quán!”
Thanh âm hai người vang vọng như chuông lớn, mặt Kỉ Minh đều nhanh biến thành màu tím, miễn cưỡng trả lễ để hai người dẫn đường, Thiển Uyên tức giận cười nói: “R là Kỉ đại ca có chức quan trong người, tiểu đệ không biết, luôn ngạo mạn vô lễ, mong đại nhân thứ tội!” Mặt Kỉ Minh lại từ màu tím chuyển thành màu đen, môi khẽ động vài cái, rốt cục vẫn không nói được gì.
Thanh niên hoàng sam dẫn hai người đi dọc theo đường cái hướng tây, trên đường cũng không đánh trống khua chiêng hay là phóng ngựa khiển trách, dân chúng ven đường lại đều tự giác lui ra hai bên nhường đường, không hề có vẻ sợ hãi, ngược lại không ngừng kính cẩn. Thiển Uyên thầm nghĩ, xem ra Nam Lăng Vương ở nơi này rất được kính yêu! Không biết y thỉnh mình đến muốn chơi trò gì đây!
Đi được một khắc, Thiển Uyên cảm thấy cảnh đường phố dần dần trở nên quen thuộc, đợi đến khi hai người dẫn đường dừng lại tại cửa một trạch viện, Thiển Uyên rốt cục nhớ lại, viện này, chính là tư trạch của Lâm Chi Diêu trước đây, lúc hắn đuổi theo Thanh Phượng đã đến!
Diêu, ngươi rốt cục đã phát sinh chuyện gì vậy?