Càng tiếp cận hoàng cung không khí quả nhiên càng khẩn trương, Thiển Uyên có chút ảo não sơ suất của bản thân. Ngự lâm quân đã bao vây hoàng cung, toàn thành một mảnh vắng lặng, Thiển Uyên đi theo Lâm Thiên Tuyệt tới ngọ môn, bá nhân cẩu* của Lâm Thiên Tuyệt như người điên chạy đến: “Tuyệt, ta đã làm ấn theo những gì ngươi nói!” Lâm Thiên Tuyệt vỗ vỗ vai hắn: “Vất vả cho ngươi.” Trên gương mặt già nua của Bạch Mặc Long lập tức trăm hoa đua nở, giống như trẻ nhỏ trong vườn trẻ được thầy cô khen ngợi. Thiển Uyên thấy từng trận buồn nôn, này thật sự là “Vấn thế gian tình vi hà vật”, biến người thành trung khuyển!
* Tên một giống chó, dùng để ám chỉ những nô tài ngoan ngoãn được chủ nhân nuôi dưỡng.Từ ngọ môn vào cung, càng đi vào trong mùi máu tươi càng dày đặc: bởi vì Lâm Thiên Tuyệt hạ lệnh phàm là ai chống lại, sát! Thiển Uyên cau mày, hai tay bị trói tại sau lưng, bị hai tên hắc y nhân đi theo Lâm Thiên Tuyệt áp giải phía sau một đường đi vào điện Thái Hòa, Bạch Mặc Long mang theo mười người đi trước mở đường.
Quả nhiên Thái hậu cùng Hoàng thượng đều bị cột lại, té trên mặt đất, miệng bị bịt lại. Trong điện có một tiểu đội Ngự lâm quân, hướng Bạch Mặc Long hồi báo: “Thuộc hạ đã ấn theo lệnh đại nhân bắt lấy bọn họ, cũng phái người đến hậu cung.”
Lâm Thiên Tuyệt gật gật đầu: “Ngay cả một con ruồi cũng không được để nó thoát khỏi cung này.”
Bạch Mặc Long lập tức nghiêm nghị nói: “Đều nghe rõ mệnh lệnh Vương gia chứ?”
Thiển Uyên lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn không chớp mắt một sợi dây tơ tằm quấn trên xà nhà, tâm liền suy tính.
“Ngọc tỷ đâu, tìm được không?”
“Chuyện này, hồi bẩm Vương gia, ngọc tỷ còn chưa tìm được, thuộc hạ đang muốn khảo tra hoàng. . . . phạm nhân!”
“Ân, các ngươi lui ra trước đi, không được cho bất kỳ ai tiến vào điện.”
Thiển Uyên trong lòng mừng thầm, cơ hội đến!
“Tuyệt, ta bồi ngươi.” Bá nhân cẩu không chịu đi ra ngoài.
“Tiểu Long, ngươi ra bên ngoài giúp ta phòng thủ ta mới yên tâm.” Thiển Uyên gần như muốn nôn, Lâm Thiên Tuyệt thật sự là công lực thâm hậu, đối đại hán râu quai nón như vậy mà một tiếng “Tiểu Long” y cũng gọi ra được! Bạch Mặc Long không hổ là tuyệt đại trung khuyển, vui rạo rực mang theo thủ hạ đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại, chỉ lưu lại Lâm Thiên Tuyệt cùng hai hắc y nhân áp giải Thiển Uyên.
“Không có lệnh của ta, mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng không cho phép tiến vào.”
“Rõ!”
Lâm Thiên Tuyệt tính nhẫn nại không tồi, đã đợi nhiều năm như vậy cũng không để xảy ra sai sót trong chốc lát, ra hiệu hắc y nhân để cho Thái hậu cũng Hoàng thượng nói chuyện.
“Thái hậu, chúng ta lại gặp nhau.”
Lão thái bà rốt cục trầm khí nói: “Nam Lăng Vương vẫn như vậy phong hoa tuyệt đại, khiến nam nhân trong thiên hạ đều quỳ gối dưới chân ngươi, không hổ danh hiệu ‘thiên hạ đệ nhất mỹ nhân’ năm đó!”
Lâm Thiên Tuyệt nghiến răng nghiến lợi, danh hiệu này là một nỗi nhục của y.
Năm đó y giết cha sát đệ đoạt vương vị, địa vị không vững đến hoàng thành cầu trợ tiên hoàng, ngay cả mỹ nhân kế cũng dùng, đáng tiếc thời điểm Hoàng đế lão nhân đại yến quần thần nửa đùa nói: “Nam Lăng Vương phong hoa tuyệt đại, thật là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, chỉ tiếc công phu quá lợi hại, không người có thể hưởng thụ!” Những lời nói ái muội không rõ, dẫn đến quần thần cười vang. Tuy nói cuối cùng Hoàng thượng vẫn giúp y, nhưng một hồi nhục nhã y vẫn ghi hận trong lòng. Tổ tiên Lâm gia là “Thị tẩm tướng quân”, tước vị này của Lâm gia là dựa vào ai thao có được, cao tổ hạ lệnh không được đề cập đến, không có nghĩa người khác đều quên. Mãi đến sau này y giấu tài chậm rãi tích góp từng chút lực lượng, dần dần mới không ai dám nghị luận, hơn nữa sau khi tiên hoàng băng hà, Thái hậu lại hướng y vươn cành ô-liu*, nhưng hiện tại lão bà này lại nhắc đến chuyện xưa, còn ngầm châm biếm y nhờ vào thân thể mua chuộc Bạch Mặc Long, Lâm Thiên Tuyệt thực sự thẹn quá hóa giận!
* Tượng trưng hòa bìnhNgười biến thái tự có biện pháp biến thái, Lâm Thiên Tuyệt cười lạnh xách lên tiểu hoàng đế sợ đến mức thất kinh, ấn ngã xuống đất giống như cẩu nằm úp sấp, vén lên vạt áo long bào, nâng thắt lưng hắn lên, đối cái mông trắng nõn của Hoàng đế vỗ vỗ.
“Lời Thái hậu nói cực đúng, tiên đế băng hà sớm, vô phúc hưởng thụ, vi thần thật sự tiếc nuối, người ta nói cha nợ con trả, hôm nay liền nhờ Hoàng thượng thay tiên hoàng hưởng thụ ‘hầu hạ’ của vi thần vậy!”
Hoàng đế sợ đến mức khóc thét lên: “Lâm Thiên Tuyệt, ngươi làm càn! Mau buông trẫm ra! Bằng không, bằng không trẫm tru vi cửu tộc! Oa, đau quá! A!!!”
Bị thao. = =|
Lâm Thiên Tuyệt khí định thần nhàn, chỉ nhìn nửa người trên còn tưởng rằng y đang chơi cờ: “Thiên tuế nương nương, long chủng người sinh chính là không giống người thường, thao đến đặc biệt thích, có điều vi thần sợ không khống chế được bản thân, không cẩn thận đem Hoàng thượng thao đến chết, cho nên người vẫn là ngoan ngoãn đem ngọc tỷ giao ra đây đi!” Một bên thật mạnh đẩy vào người dưới thân, máu tươi nhiễm đỏ long bào Hoàng đế, khắp phòng đều là tiếng kêu thảm thiết của hắn, giống như phụ nữ mang thai khó sanh. Thái hậu hàm chứa lệ nhắm mắt lại, cắn môi không lên tiếng. Thứ quyền lực này, giữ trong tay quá lâu, ai cũng không dễ dàng buông tay.
Thiển Uyên lại nhìn không nỗi, đối nóc nhà khẽ huýt sáo, vèo vèo vài người nhảy xuống, trong thời gian ngắn một người nhanh nhẹn điểm á huyện của Lâm Thiên Tuyệt sau đó phong bế các huyệt vị khác, Lâm Thiên Tuyệt mở miệng nhưng không thể phát ra tiếng, yếu đuối tại trên người Hoàng đế. Một người giải thoát Thiển Uyên, mặt khác mấy người canh gác.
“Bên ngoài sao rồi?”
“Đều an bài xong rồi.”
“Tốt, truyền tín hiệu ra ngoài, bất đầu hành động.”
“Rõ!”
Thiển Uyên chỉnh chỉnh vạt áo, nhìn đến ba vị bề trên xiêu vẹo trong điện Thái Hòa, đắc ý cười rộ lên.
“Ha ha, nên nói gì cho phải đây, đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu? Hay là chó ngáp phải ruồi? Tóm lại sự tình tựa như ba vị đang thấy đó, hiện tại là ta tiểu nhân này nắm cục diện trong tay.” Vốn hắn bảo Kỉ Minh dẫn theo người đến đây là vì trộm lấy trùng cổ và giúp Mục Thừa Anh thoát vây, không nghĩ đến thành hoàng tước tại sau lưng Lâm Thiên Tuyệt.
“Vương gia ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nghĩ đến giải khai huyệt đạo, công phu điểm huyệt của Ngũ nhi có điều hơi đặc biệt, vạn nhất làm không tốt huyệt đạo không những không giải được ngược lại kinh mạch bạo loạn thất khiếu xuất huyết mà chết sẽ không đẹp đâu. Thái hậu nương nương người không cần lo lắng, bị người thao một chút mà thôi, Hoàng thượng không chết được đâu. Hoàng thượng ngài cũng đừng khóc, cũng đâu phải nữ nhân, sẽ không mang thai.”
“Cô cô!”
“A, Tuyết Nhi, ngươi tìm được ngọc tỷ, thực ngoan!” Tuyết điêu không biết từ đâu bay ra, miệng ngậm cái hòm bát trọng bảo khố giao cho Thiển Uyên, Thiển Uyên tán thưởng sờ sờ đầu nó, Tuyết Nhi kêu lên vui mừng một tiếng nhảy lên vai hắn. Thái hậu cùng Lâm Thiên Tuyệt đều mở to mắt nhìn chằm chằm hòm bảo khố.
“Xét thấy các ngươi hiện tại cũng không thể nói chuyện, cho nên vẫn là tự mình nói vậy. Lâm Thiên Tuyệt ngươi không cần trông chờ Bạch Mặc Long, nhờ có ngươi phái ta đi Trấn Kiếm sơn trang một chuyến, hôm nay ta mới có thể tập hợp nhiều người như vậy đến ‘cứu giá’, lúc này Bạch Mặc Long đại khái đã bị bắt rồi. Tuy nói Ngự lâm quân đông người, nhưng bản lĩnh của người giang hồ cũng không tồi, thực khiến người vui mừng.” Thiển Uyên chậm rãi thông thả bước chung quanh ba người, “Từ khi bước vào thế giới này ta liền cảm thấy mệt chết đi được, hiện tại thầm mong giải quyết nhanh chóng chuyện này. Ta đây nói thẳng, ta chỉ muốn một thứ cùng một người, còn lại tất cả đều không có hứng thú, ngọc tỷ gì đó cũng tốt giang sơn cũng được ngôi vị hoàng đế cũng hảo, đều không muốn! Ta chỉ muốn kim tích hùng cổ cùng Lâm Chi Diêu, ta nghĩ dùng để đổi tính mạng của ba vị, tính ra thật tiện nghi phải không?”
Đang lúc này một người đẩy của tiến vào, Thiển Uyên quay đầu lại, là Kỉ Minh.
“Kỉ đại ca vất vả cho huynh.”
Kỉ Minh lắc đầu, huyết nhiễm nửa vạt áo: “Ngươi không việc gì thì tốt rồi. Bên ngoài ổn thõa rồi.”
“Ừm, Mục Thừa Anh bên kia thế nào rồi?”
“Đã cùng người của ta tụ hợp.”
“Tình huống Thục Châu thì sao?”
“Tạm thời ngăn chặn đội quân chính.”
“Vậy thì tốt rồi.”
“Viễn đệ . . . . ”
“Kỉ đại ca có gì cứ nói thẳng đi.”
“Ngươi . . . . cũng không thể giết bọn họ được.”
“Ta không định giết bọn họ, vừa rồi ta cũng đã nói, ta chỉ muốn kim tích hùng cổ cùng tung tích Lâm Chi Diêu.”
Kỉ Minh khẽ thở phào nhẹ nhõm, tiến lên giải á huyệt ba người: “Thái hậu, Vương gia, việc này không phải Viễn đệ có ý đồ mưu phản, là các ngươi bức hắn hơi quá đáng, chỉ cần Thái hậu người đem trùng cổ cho hắn, Vương gia nói ra tung tích Nam Lăng thế tử, ta nghĩ Viễn đệ sẽ không làm khó dễ các người.”
Thái hậu khẽ cắn môi, rốt cục nói: “Trong phượng quan của ai gia.”
Thiển Uyên lập tức gỡ phượng quan của nàng xuống kiểm tra, bên trong con miệng kim phượng ngậm một con kim giáp trùng nho nhỏ, nhưng nhìn thế nào cũng là vật chết. Nguồn :
“Đây là hùng cổ?”
“Phải, hùng cổ ngủ đông, tương phùng thư cổ thì sống lại.”
“Vậy phải dùng như thế nào?”
“Lúc hùng cổ sống lại trước phải cấy vào trong cột sống, cùng thư cổ giao hợp có thể giải.” Thiển Uyên cảm thấy trầm xuống, cư nhiên có cách giải như thế này, vậy Lâm Chi Chu phải làm sao đây? Chẳng lẽ muốn y cùng mình làm một lần? Bà mẹ nó . . . .
“Lâm Thiên Tuyệt, Diêu đang ở đâu?”
Lâm Thiên Tuyệt cười đến vân đạm phong khinh, tuy rằng chật vật quỳ rạp trên mặt đất quần rớt xuống đầu gối, vẫn là nhất phái cao nhã: “Không hổ là tôn tử của Lâm Thiên Tuyệt, so với cha ngươi mạnh hơn. Ngươi hỏi ta cái thứ không ra hồn kia ở đâu sao, ngươi không phải biết sao?”
“Ngươi ít nói nhảm, y ở đâu hả!” Thiển Uyên lo lắng tắc loạn, việc Lâm Chi Diêu bị giam giữ hắn như thế nào cũng không bình tĩnh nỗi, tiến lên hung hăng đá một cước, Lâm Thiên Tuyệt lăn tròn thân người ho khan nửa ngày mới từ từ hồi phục, khóe môi vươn tơ máu, cười đến càng thêm quyến rũ.
“Viễn đệ . . . .” Kỉ Minh giữ chặt hắn, vẻ mặt lo lắng.
“Ngươi dẫn ta cùng nhau rời khỏi chỗ này ta mới nói cho ngươi hay.” Lâm Thiên Tuyệt đưa ra yêu cầu như vậy chứng tỏ y vẫn chưa từ bỏ ý định, Lâm Chi Diêu chính là uy hiếp của y, chỉ cần y nắm trong tay quân cờ này, y liền có cơ hội trở mình.
Thiển Uyên suy nghĩ rồi đáp ứng.
“Kỉ đại ca, kêu mọi người rút lui!” Quay đầu lại đối Thái hậu ước lượng ngọc tỷ trong tay, “Cái này, vi thần tạm thời thay Hoàng thượng bảo quản. Tuy nói lần này vi thần cũng là có đệ nhất công thần công hộ giá bình ổn phản loạn, nhưng vi thần biết Thái hậu cùng Hoàng thượng đều không hy vọng ta sống, cho nên thôi vậy, mượn cái này làm bùa hộ mệnh, sau này sẽ tự chuyển đến Hoàng thượng!”
Thái hậu cùng Hoàng thượng dù không cam lòng như thế nào đi nữa cũng không thể nói gì hơn, lúc này bọn họ căn bản không có tư cách cùng người khác đàm điều kiện, bất quá là mất đi hai con trùng cổ.
Thiển Uyên nhờ Kỉ Minh an bài hảo rút lui, để cho Ngũ nhi mang theo Lâm Thiên Tuyệt, lại phân phó mang đi Thống lĩnh Ngự lâm quân Bạch Mặc Long, nhanh chóng mà sạch sẽ rút lui khỏi kinh thành, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, tựa như bọn họ kỳ diệu từ trên trời rơi xuống. Trò khôi hài bức vua thoái vị cùng việc hộ giá liền như vậy xong xuôi, lưu lại vô số đề tài lưu truyền dân gian.
Một tháng sau, Hoàng đế hạ chiếu thư, tuyên bố Nam Lăng Vương cùng Bắc Lương Vương ý đồ mưu quyền soán vị, tướng quân Mục Thừa Anh cùng thiếu chủ Trấn Kiếm sơn trang Kỉ Minh có công cứu giá, đánh gục Nam Bắc nhị vị phiên vương, nam bắc hai biên cương quay lại do Hoàng đế quản hạt, tướng quân Mục Thừa Anh thăng chức làm Uy hộ Đại tướng quân, tứ hôn trưởng công chúa. Chiếu này vừa ban ra, thiên hạ rộ cả lên, mà chuyện càng khoa trương còn ở đằng sau: Đại tướng quân Mục Thừa Anh vì cự tuyệt Hoàng thượng chỉ hôn cư nhiên bỏ quan chạy trốn! Mà ngay tại ngày hôm sau Mục Thừa Anh mất tích, tân nhiệm Võ lâm minh chủ, thiếu chủ Trấn Kiếm sơn trang Kỉ Minh cũng lặng lẽ rời khỏi Lưỡng Quảng, không biết đi nơi nào! Hoàng thượng tức giận quá độ, hạ chỉ truy nã Mục Thừa Anh, Trấn Kiếm sơn trang có lão trang chủ trấn thủ, ra mặt giải thích nói Kỉ Minh đi tái ngoại vì mẫu thân cầu dược trị bệnh, võ lâm lúc này mới yên ổn lại.
* Quảng Đông và Quảng Tây của Trung Quốc