Bỉ Ngạn Lâm Uyên

Chương 7

Hai người đang ăn cơm, chưởng quầy của khách điếm tiến đến “Có thể thỉnh nhị vị đại gia đồng ý một chuyện, cùng nhau trọ một gian phòng được không?” Thì ra Mã gia tập chỉ có một khách điếm này, hôm nay đến đây một khách nhân vận chuyển hàng hóa, khách phòng lại eo hẹp, chưởng quầy thấy hai người quen nhau, liền đến cùng bọn họ tiến hành thương lượng.

“Ta không sao cả, chỉ cần hỏi xem ý của Kỉ đại ca.” Thiển Uyên luôn không thích làm khó dễ người khác, huống chi chỉ là một buổi tối, chen chúc một chút cũng không sao.

“Ha ha, ta cũng không ý kiến, đã thế cứ như vậy đi, dẫn chúng ta lên lầu!”

Chưởng quầy cảm tạ nửa ngày, nói một đống lời xu nịnh, khúm núm dẫn hai người lên lầu, dâng trà nước, lại phân phó tiểu nhị hầu hạ chu đáo, lúc này mới cáo lui. Thiển Uyên nhu nhu ấn đường, hôm nay thật là mệt mỏi, tháo nón xuống, thả xuống búi tóc, rửa mặt chuẩn bị ngủ, lại thấy Kỉ Minh đang nhìn chằm chằm mình.

“Kỉ đại ca?”

“A, không có gì, đệ mệt mỏi thì nghỉ ngơi trước đi, không cần để ý đến ta.”

“Vâng, Kỉ đại ca cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Thiển Uyên cảm thấy Kỉ Minh là lạ, cũng không nghĩ nhiều, xoay người tiến lên giường, áp sát bên trong ngủ.

Kỉ Minh đứng trong chốc lát mới hoàn hồn, vừa rồi thấy rõ bộ dáng của Thiển Uyên, trong đầu chỉ có hai chữ, kinh diễm! Rõ ràng không phải tuyệt sắc gì, vì sao lại có loại cảm giác này? Đầu tiên là một đầu tóc đen như thác nước, sau đó là nửa bên sườn mặt, cổ trắng nõn, vành tai xinh đẹp, từ từ chuyển qua là mũi ngay thẳng, mi mục đen như mực, ánh mắt lại trong suốt thuần tịnh, đôi môi nhạt lại nhân nhượng chút nồng, lạnh nhạt mà ôn nhuận, ngũ quan phân minh nhưng nhìn lại cả khuôn mặt dường như rất mơ hồ, phảng phất bị một tầng sương che phủ, hắn làm cho người ta cảm giác vừa xa vừa gần, tựa hồ chỉ cần duỗi tay ra có thể chạm được nhưng thủy chung vẫn cách một khoảng cách! Kỉ Minh lắc lắc đầu “Chẳng lẽ vừa rồi uống quá nhiều rượu, không được tỉnh táo sao? Vẫn là nhanh đi ngủ, tỉnh lại liền tốt thôi.”

Thiển Uyên đang mơ màng ngủ, nghiêng người, bị khuôn mặt phóng đại hiện ra trước mắt làm cho hoảng sợ! Ra là Kỉ Minh! Người này sao lại ngủ cùng đầu với hắn?! Thiển Uyên nào biết rằng tập tục nơi này chính là bất luận nam nữ đều không thể phân hai đầu ngủ, bởi vì chân để kế mặt người khác thì không lễ phép, đương nhiên vấn đề vệ sinh cũng là nguyên nhân, một đôi chân mồ hôi khó ngửi đặt ở cạnh gối đầu dù là ai cũng không ngủ được thôi!

“Sao vậy?”

“Không có gì, nhanh ngủ thôi, ngày may còn phải lên đường!”

“Ân, nghỉ ngơi đi.”

“A ừm!”

Nửa đêm, Thiển Uyên ngủ đang sâu, bỗng nghiên nghe thấy tiếng Kỉ Minh kêu to, nhất thời bừng tỉnh!

“Kỉ đại ca, sao vậy?” Thiển Uyên vội vàng đốt đèn lên.

“Tuyết Nhi!” Chỉ thấy giữa gối đầu của hai người trên giường nằm úp sấp một con bạch điêu, một đôi mắt hạnh đen như mực tràn đầy vô tội nhìn hắn, đích thị là Tuyết Nhi cả ngày không thấy bóng dáng đâu.

“Ngươi còn biết quay về sao?!” Thiển Uyên nhìn nó giả bộ ngoan ngoãn thực khéo léo, vốn muốn hảo hảo giáo huấn nó, tiếc rằng ý cười trong mắt quá rõ ràng, Tuyết Nhi thật thông minh, biết chủ nhân không hề sinh khí, ủy khuất kêu một tiếng nhào vào lòng Thiển Uyên.

“Linh Sơn tuyết điêu? Viễn đệ, là ngươi nuôi?”

“Ân, thực xin lỗi, Tuyết Nhi nghịch ngợm, làm kinh động Kỉ đại ca.”

“Không sao. Linh Sơn tuyết điêu phi thường trân quý, có thể nhìn thấy một con là may mắn của ta.”

“Đệ từng vô tình cứu nó, nó liền đi theo đệ suốt, đệ còn không biết nó là cái gì linh sơn tuyết điêu mà!” Thiển Uyên trong lòng hô to Phật Tổ, hôm nay nói dối nhiều quá, tội lỗi, tội lỗi a!

“Này thật là may mắn! Linh Sơn tuyết điêu trời sinh tính tình cao ngạo, không tùy tiện nhận chủ, Viễn đệ thật có phúc!”

Thiển Uyên cười cười “Ha-ha, ngủ thôi.”

Hai người một lần nữa nằm xuống, tiếc rằng tiểu đông tây kia cứ quấy rối, nhất định phải ngủ giữa hai người, bắt nó đặt tại nơi khác, nó lại chui về chỗ cũ, chọc đến Thiển Uyên phải lên tiếng khiển trách nó “Tuyết Nhi! Không được làm càn!”

Kỉ Minh lại cười rộ lên “Viễn đệ, theo ta thì nó chính là đang ăn dấm chua đó!”

“Ăn dấm chua? Ăn dấm chua cái gì?”

“Ân, đệ cứ để cho nó ngủ ở đây đi, ta không ngại đâu, ha ha!”

Thiển Uyên nhìn nhìn Tuyết Nhi, biểu tình quả nhiên khá là ủy khuất, vừa bực mình vừa buồn cười, đành sờ sờ đầu nó “Thực không có biện pháp với ngươi, ngủ đi ngủ đi!” Tuyết Nhi kêu lên vui mừng, ở trên gối đầu lượn một vòng rồi mặt hướng Thiển Uyên mông đối Kỉ Minh, an tâm ngủ.

Sáng sớm thức dậy, hai người thu dọn xong xuôi, tính tiền rồi rời đi khách điếm, Thiển Uyên vẫn là đầu đội nón có mạng che một thân thô bố y, đi trong đám người một chút cũng không làm người khác chú ý, Kỉ Minh càng đưa ra khẳng định tối hôm qua chính mình là bị hoa mắt. Thiển Uyên nhìn xem Kỉ Minh, bất đắc dĩ thở dài. Chính mình ăn mặc không gây chú ý thế nhưng bên cạnh lại có một công tử thân bạch y phiêu nhiên phong thái bất phàm, vẫn là khơi gợi cái nhìn tò mò của người đi đường! Nhưng thật không tốt khi can thiệp vào tự do của người khác, Kỉ Minh lại cứ đi dạo trên đường lớn thế này!

“Kỉ đại ca muốn mua cái gì sao?”

“Sao? Viễn đệ không mua sao?”

“Đệ, đệ không cần!” Thiển Uyên không hiểu gì hết.

“Ha ha, Viễn đệ, đệ có điều chưa biết rồi, rời khỏi Mã gia tập này theo hướng nam mấy chục dặm đều không có thị trấn, chúng ta phải ăn ngủ dã ngoại, không mua chút đồ gì đó để chuẩn bị là không được! Đi thôi! Đại ca dẫn đệ đi!”

“Ra vậy!” Thiển Uyên lại 囧, đồng chí Diêu Viễn tại thế kỉ 21 sống ở chỗ của người trong họ, chưa từng đi dã ngoại.

囧: đại khái thì đây là một loại biểu cảm, mặt mắt miệng y như hình.

Kỉ Minh kinh nghiệm phong phú, dẫn theo Thiển Uyên mua lương khô, túi nước, muối, một thanh chủy thủ, nồi loại nhỏ một cái, áo choàng ấm áp một cái cùng ít dược liệu, giải thích công dụng của từng thứ, Thiển Uyên tiếp thu những lời dễ hiểu này. Hai người cuối cùng cũng xuất phát.

Trong các tiểu thuyết kiếm hiệp thường viết các đại hiệp hàng năm bôn ba khắp nơi, màn trời chiếu đất, nghe qua thì thấy rất đẹp, kỳ thật rất thống khổ. Thiển Uyên đến ngày thứ ba có chút chịu không nổi. Ăn không ngon ngủ không yên thì thôi đi, chính là không được tắm rửa rất khổ sở. Tuy rằng đã muốn qua thu, ngồi trên lưng ngựa cả ngày, phơi nắng dưới thái dương, vẫn là ra không ít mồ hôi, vó ngựa vung lên tro bụi cát đất, cùng mồ hôi . . . . . Thiển Uyên cảm thấy da đầu ngứa ngáy, sau lưng cũng ngứa ngáy, toàn thân không chỗ nào không ngứa ngáy, lại nhìn qua Kỉ Minh một thân bạch bào đã muốn biến thành hoàng bào, trong lòng giống như bị mèo cào, quả thật muốn phát điên! Kỉ Minh cũng nhìn ra hắn khó chịu, thật lòng không cười hắn, chính mình cũng không thích việc ngủ ngoài trời, nhưng mà xuất môn ra bên ngoài, cũng không có cách nào.

“Viễn đệ, kiên trì thêm chút nữa, ta nhớ không nhầm rừng cây phía trước không xa có hồ, đêm nay hạ trại ở bên hồ đi!”

Thiển Uyên nghe xong lời này vui mừng vô cùng “Được cứu rồi!”

Kỉ Minh thấy bộ dáng này của hắn thật giống hài tử, cười rộ lên, Thiển Uyên đại quẫn, mặt hơi hơi đỏ, hai chân kẹp bụng ngựa chạy về phía trước, Kỉ Minh càng cười lớn hơn, chính là sau khi cười xong lại thêm phần nghi hoặc, Diêu Viễn tuổi không lớn, vì sao nhìn không thấu hắn? Có khi cảm thấy hắn thực đơn thuần, có khi lại cảm thấy trên mặt hắn lộ ra thần sắc phức tạp, hắn rốt cục là ai?

Khi bầu trời tối đen thì hai người tới bên hồ, Thiển Uyên thấy hồ nước trong trẻo, hoan hô một tiếng, nhảy xuống ngựa nhanh chóng cởi bỏ ngoại y cùng hài, mặc trung y thả người xuống nước, thoáng cái lặn xuống nước đi ra chỗ sâu nhất, trồi lên mặt nước hướng Kỉ Minh phất tay la to “Kỉ đại ca! Mau lại đây!”

Kỉ Minh cười lắc đầu, nhặt lên cương ngựa Thiển Uyên tiện tay ném đi, dắt hai con ngựa đến một cây đại thụ bên hồ, thắt dây cương xong, tháo hành lý của hai người rồi sắp xếp xong mới chuẩn bị xuống nước.
Bình Luận (0)
Comment