Bi Thiên

Chương 29

Thừa dịp đầu xuân, Minh Sùng cùng Huyền Dận mang theo hai đứa nhỏ dọc theo phía Nam đi vùng sông nước du ngoạn, một nhóm bốn người thuận theo con đường xuôi nam mà du sơn ngoạn nước.

“Đem bọn nhỏ lưu lại khách điếm an toàn không? Bọn chúng còn nhỏ như vậy, hơn nữa thân thể tiểu Liên không tốt…” Minh Sùng cưỡi ngựa đuổi tới Huyền Dận đang dẫn đường phía trước, có chút lo lắng.

“Minh Lộ đã mười ba tuổi, không nhỏ, nó sẽ chăm sóc tốt Liên nhi, huống hồ Liên nhi còn là con của chúng ta, ai có thể gây tổn hại cho hắn.” Huyền Dận đính chính lại.

“Khà khà! Dẫn ta tới nơi hẻo lánh, ngươi nói ngươi có phải muốn ta làm chuyện xấu gì không?” Minh Sùng nhìn người đi đường ngày càng ít, nháy mắt với Huyền Dận.

Huyền Dận trầm mặc một hồi, biểu lộ y thật sự rất vô tội, “Ta chỉ muốn mang ngươi đi một nơi.”

Minh Sùng nhìn chung quanh thấy bên đường không có một bóng người, hắn phi thân ngồi say lưng Huyền Dận.

“?” Huyền Dận nhìn Minh Sùng ngồi vững trên yên sau lưng.

“Khà khà khà!” Hai tay Minh Sùng giương lên ôm Huyền Dận một cái, móng vuốt mò vào trong quần Huyền Dận, “Thật sự không nghĩ tới?”

“… Không có.” Huyền Dận chuyên tâm điều khiển ngựa, tùy ý móng vuốt của Minh Sùng làm càn trong quần mình.

“Lừa người!” Minh Sùng cười trộm cách vải xoa nắn thứ mềm mại trong tay.

Huyền Dận nhắm mắt lại, “Đừng nghịch.”

Minh Sùng cười khà khà dùng hai hầu hạ một hồi, phát hiện vật kia vẫn mền nhũn không có động tĩnh gì, hắn trừng trừng mắt, “Ngươi không được sao?” Hắn đẩy quần trong của Huyền Dận ra nhìn cự vật mềm nhũn không có động tĩnh gì, “Thật sự không được sao?!”

“…” Trên trán Huyền Dận mơ hồ nổi lên gân xanh.

“A! Ta đã nói mà! Ai bảo ngươi ngày nào cũng không biết tiết chế! Coi như không phải người bình thường cũng không chịu được a!” Minh Sùng bên tai Huyền Dận thao thao bất tuyệt, “Nếu như vậy, ngươi còn muốn ta sinh đứa thứ hai, cái này không thể nào a…”

Huyền Dận cắn răng nhẫn nhịn, rốt cuộc vẫn là nghiêng người đem Minh Sùng còn đang nắm lấy tính khí của mình xách tới trước người.

“A?! Ngươi muốn làm gì?” Không được báo trước bị Huyền Dận xách tới ôm trước người khiến Minh Sùng sợ hết hồn.

“Để ngươi nhìn ta một chút xem có được hay không.” Huyền Dận ôm Minh Sùng cắn cắn lỗ tai hắn, đầu lưỡi liếm láp lỗ tai nhạy cảm của hắn.

“A… A? Sao… Mới vừa còn…” Cách vải cũng có thể cảm nhận được một vật đang ngạnh lên để trên mông, Minh Sùng kinh ngạc quay đầu nhìn Huyền Dận trầm tĩnh trước mặt.

“Ngươi cảm thấy ta được không?” Huyền Dận hôn Minh Sùng, tay khẽ mông hắn, tay còn lại kéo quần hắn xuống.

“A…” Mông trần truồng tiếp xúc yên ngực bằng da kích thích da thịt Minh Sùng, hắn hơi nhếch mông lên, nhưng lại để thẳng lên trước tính khí Huyền Dận, “A? … Ai a… Đau…”

Tính khí thô cứng dưới sự xốc nảy đột nhập vào hậu huyệt Minh Sùng, quy đầu khổng lổ nháy mắt đem cúc huyệt nhăn nheo kéo căng đến trơn nhẵn.

“A a… Không muốn… Không cần ở đây…” Tay Minh Sùng trượt đi nằm nhoài trên lưng ngựa, hai tay cầm lấy lông bờm của ngựa, xóc nảy khiến cự vật không ngừng xâm nhập trong dũng đạo, vách trong nhạy cảm bị đụng vào, thân thể bị tình dục cắm rễ lâu dài cho dù không cần bôi trơn vẫn thuận lợi cắn vào cả cây, xóc nảy trừu sáp khiến tràng ruột phân bố ra chất lỏng khiến cự vật càng dễ đi vào.

“Ô… Phía trước… Phía trước đau qúa…” hoa huy*t bị yên ngựa cọ cọ, thân ngựa lắc lư không theo quy luật gì chèn ép hoa huy*t non mềm.

Huyền Dận giật ngồi đem Minh Sùng càng thêm sát mình.

“A a… Sâu quá…” Hậu huyệt bị tính khí lộng khiến Minh Sùng không thể không tận lực thả lỏng mở lớn miệng huyệt, bên trong tràn ra nước ngày càng nhiều, hoa huy*t phía trước mở lớn cũng chảy ra chất lỏng trắng mịn, ma sát phát ra tiếng “xì xào”.

“Ngươi tới.” Huyền Dận nắm dây cương nhét vào trong tay Minh Sùng, y ôm lấy eo đem Minh Sùng ôm lấy khiến toàn bộ mông hắn dán chặt lên tính khí của mình ngồi xuống, sau đó tay cầm lấy tính khí Minh Sùng vuốt ve tay còn lại tiến vào trong hoa huy*t ướt nhẹp, hai ngón tay vê nặn hoa hạt nhạy cảm, ngón tay cũng không ngừng nghỉ xen vào miệng huyệt gãi mạnh.

Tính khí bị cúc huyệt ấm áp không ngừng cắn hút khiến Huyền Dận hô hấp nặng nề, ngón tay chôn trong hoa huy*t Minh Sùng nắm chặt, hoa hạt bị vân vê gắng gượng phồng lớn, hoa huy*t ẩm ướt bị ngón tay đụng vào kịch liệt co rút, trán Minh Sùng chảy đầy mồ hôi hột, hắn không nhịn được phát ra tiếng ngâm khẽ.

“A… A a a… Quá… Quá sâu…” Toàn bộ mông Minh Sùng đều ngồi trên hông Huyền Dận, thân thể theo xóc nảy mà nâng lên hạ xuống đem tính khí thô to nuốt càng sâu, hậu huyệt cũng bị đánh đến đỏ bừng. Huyền Dận suy nghĩ một chút buông tay đang vuốt ve tính khí Minh Sùng đè lên bụng dưới của y đem Minh Sùng dính chặt dưới hông mình.

“A!… Đừng… Đừng như vậy! A a…” Thân thể căng chặt, tính khí thô to lại theo xóc nảy đấu đá lung tung trong người, kích thích khiến Minh Sùng vặn vẹo, bốn ngón tay nhét vào trong hoa huy*t lại chuyển động, lượng lớn niêm dịch từ miệng huyệt bị hé ra mà chảy xuống, từng đạo theo hoa văn yên ngựa trượt xuống.

“A a —” Minh Sùng cắn môi để khoái cảm tùy ý nhảy lên tới cực hạn, hoa huy*t vì thế mà càng dâng trào.

“Nắm chặt dây cương, nhìn đường cho kỹ.” Ngón tay Huyền Dận bị thấm ướt nắm hai má Minh Sùng bắt hắn nhìn thẳng phía trước.

Minh Sùng bị nước mắt làm cho hai mắt mơ hồ nức nở ngẩng đầu lên, tiếp đó lai bị hung hăng đỉnh lộng mà cả người nằm nhoài trên lưng ngựa, quy đầu mạnh mẽ đánh vào trong điểm nhạy cảm trong dũng đạo khiến Minh Sùng vừa đau vừa sảng khoái.

“A a… Không được… Đừng… A ưm… Muốn…” Minh Sùng rút gào từ trong hoa huy*t phun ra chất lỏng nóng bỏng, hậu huyệt cũng bị kích thích mà từ nơi giao hợp tung tóe chất lỏng óng ánh.

Huyền Dận kéo dây cương để ngựa chạy chậm lại, ôm lấy Minh Sùng đang cao trào mà xụi lơ.

“A?” Minh Sùng còn chưa kịp thắc mắc, thân thể bủn rủn lại bị nâng lên, côn th*t hăng say thoát khỏi miệng huyệt cắn chặt, Huyền Dận xoay người Minh Sùng lại, quy đầu nóng hổi ở trên hoa môi cọ cọ sau đó đâm thẳng vào, để Minh Sùng ngồi vững sau đó Huyền Dận kẹp bụng ngựa, con ngựa lại bắt đầu tiếp tục chạy.

“A!” Minh Sùng nắm chặt vai Huyền Dận, hai chân theo phản xạ quấn lấy eo y, tính khí nhồi vào hoa huy*t hung hăng trừu sáp, quy đầu hăng say phá tan miệng tử cung nhạy cảm tiến thẳng vào trong.

“Đừng… A… Sâu quá…” Minh Sùng mang theo tiếng rên rỉ nỉ non, hoa huy*t bị đâm đến đỏ bừng, lông mao thô cứng thỉnh thoảng còn đâm vào hoa môi, hoa môi mềm mại bị tính khí thô lỗ đâm vào hơi hướng ra ngoài, sưng tấy vây lấy nó cắn nuốt gốc rễ, hoa môi bị ma sát tràn ra dịch đem quy đầu cùng hai túi thấm ướt nhẹp, nơi giao hợp không ngừng bị lôi ra chỉ bạc, lại bị kịch liệt ma sát mà đánh thành bọt đậu lại trên miệng huyệt cùng hành thân.

Minh Sùng bị va chạm không ngậm mồm lại được, nước bọt từ khóe môi khẽ nhếch tràn ra nhỏ xuống trên vai Huyền Dận, tử cung không ngừng bị thô lỗ trừu sáp khiến nó tê dại chua xót, “Xót quá… Đừng tiếp tục… Cắm a a —”

Con ngựa bị quất mạnh mà chạy nhanh hơn, tính khí thô to nhanh chóng mỗi lần đều đâm vào độ sâu không thể đo được, mỗi lần va chạm điều khiến Minh Sùng cao giọng rên rỉ, tính khí trước người bị kẹp giữa hai người phun ra bạch trọc, bên trong hoa môi không ngừng tuôn ra chất lỏng tưới lên quy đầu khổng lồ, đem kích thích cự vật càng sưng lớn.

“Đừng tiếp tục… A a… Lớn… Ưm a…” hoa huy*t bị nhét đầy thống khổ chịu đựng kẻ xấm lấn, bên trong dũng đạo nóng như bị thiêu đốt, Minh Sùng bên trong trừu sáp mà lần nữa lên cao trào.

“Đến.” Huyền Dận dừng ngựa lại, ôm thân thể mềm nhũn của Minh Sùng cùng nhau ngã xuống bãi cỏ.

“A!” Dừng mạnh lại khiến Minh Sùng hét lên một tiếng, tính khí trước người rung động phun tinh dịch, hoa huy*t cơ hồ đem túi đều nuốt vào không chừa lại kẽ hở nào phun ra chất lỏng trong suốt.

Huyền Dận rên lên một tiếng đem vô số hạt giống gieo trong thân thể ấm áp của hắn.

Minh Sùng phát ra tiếng rên rỉ vỡ vụn xụi lơ co quắp trên người Huyền Dận.

Huyền Dận mang Minh Sùng đến thung lũng sâu trong núi y mấy năm trước trong lúc lơ đãng phát hiện, trong cốc cỏ xanh nở rộ bên cạnh đó còn có những đóa hoa nhỏ vàng nhạt không biết tên, gió thổi làm bồ công anh tung bay đầy trời, cảnh thiên nhiên vô cùng tươi đẹp.

Bất quá bây giờ Minh Sùng hiển nhiên không có tâm chú ý đến cảnh sắc chung quanh.

Huyền Dận trở mình đem Minh Sùng đặt dưới thân.

Nửa người trên của Minh Sùng còn mặc đủ xiêm y, trang phục màu đen vây lấy thân thể rắn chắc, hạ thân lại lầy lội khó coi, một nửa quần bị cởi ra miễn cưỡng treo ở bắp chân, bụng bị tinh dịch của hắn dính đầy, giữa hai chân rắn chắc bị ma sát mà đỏ đậm chất lỏng trắng toát dính đầy một đóng, tinh dịch còn dính trên hoa môi sung huyết không thể khép lại mà từ từ chảy xuống niêm dịch hỗn hợp.

Huyền Dận hôn hai má ướt nhẹp của Minh Sùng, đỡ vật gắng gượng của mình lần nữa nhắm ngay hoa huy*t lần nữa nhét vào.
Bình Luận (0)
Comment