Hứa Tiền Giang gần đây thật sự cảm khái vì câu nói kinh điển của bí thư Hào: Quan chức giống như ngực phụ nữ, ai cũng muốn chen vào, điều này làm Hứa Tiền Giang cảm thấy rất đúng. Nhưng tỉnh Sơn Nam có nhiều thành phố, hơn nữa bí thư thành phố La Nam và An Dịch đều do tuyến trên cho ra chỉ định, lão là trưởng phòng tổ chức chỉ có thể gây ảnh hưởng đến việc bổ nhiệm các vị bí thư thị ủy mà thôi, vì những vị trí bí thư thị ủy đều chỉ có một, cho dù là bí thư Hào Nhất Phong muốn điều chỉnh cũng không dễ dàng.
- Điều này...Ai nói sẽ điều động đồng chí Quý Niên đến thành phố khác?
Hứa Tiền Giang trầm ngâm giây lát, sau đó lão cố găng lấy ra vẻ uy nghiêm của trưởng phòng tổ chức để trầm giọng nói.
- Không đi đến thành phố khá, chẳng lẽ điều động lên tỉnh? Chủ tịch Lý là một người công tác mạnh mẽ, dù thế nào cũng phải là lãnh đạo một đơn vị trên tỉnh chứ?
Vương Tử Quân vẫn nở nụ cười như cũ, hắn xen tay vào nhau rồi nói:
- Tôi cũng không nghĩ đến phòng tài chính, nhưng sở giao thông hay cục thuế là có thể được.
Vương Tử Quân rõ ràng đang há miệng sư tử cắn người, tuy Hứa Tiền Giang hiểu rõ tâm tư của Vương Tử Quân, thế nhưng lão không thể không nói theo. Lão nhìn gương mặt với nụ cười tủm tỉm của Vương Tử Quân, thế là không khỏi sinh ra cảm giác ngộ ngạt.
Hứa Tiền Giang là trưởng phòng tổ chức, dù nói chuyện với ai, bọn họ cũng phải đi theo con đường mà lão vạch sẵn. Nhưng bây giờ thì lại khác, lão phải đi theo con đường mà Vương Tử Quân bày ra. Tuy lão cảm thấy kết quả căn bản là không thay đổi, thế nhưng cuộc nói chuyện lần này với Vương Tử Quân lại làm lão sinh ra cảm giác nghẹn họng.
- Tỉnh ủy tất nhiên sẽ suy xét kỹ càng phương diện đề bạt điều động đồng chí Lý Quý Niên, đồng chí Tử Quân, cậu cũng không cần suy xét.
Hứa Tiền Giang tung ra một đòn Thái Cực Quyền, sau đó hắn nói tiếp:
- Chúng ta gặp mặt chủ yếu là bàn bạc về nhân tuyển thay thế cho chủ tịch Lý làm chủ tịch thành phố La Nam.
- Trưởng phòng Hứa, tuy tôi không có quyền can thiệp vào phương diện phân công của tỉnh ủy với đồng chí Lý Quý Niên, thế nhưng tôi là bí thư thị ủy, tôi là người đứng đầu ban ngành thành phố La Nam, tôi thật sự muốn nói một câu: Nếu đồng chí Lý Quý Niên được đề bạt trọng dụng, như vậy thành phố La Nam chúng tôi giơ hai tay đưa tiễn, nếu như ném đồng chí Lý Quý Niên đến một cương vị an nhàn cả đời, chúng tôi mãnh liệt yêu cầu cho đồng chí Lý Quý Niên ở lại thành phố La Nam.
Đầu óc Vương Tử Quân chợt xoay chuyển với vận tốc cao độ, hắn đã có chuẩn bị với sự kiện lần này, thế cho nên lời nói cực kỳ cứng nhắc.
Hứa Tiền Giang gật đầu nói:
- Tôi có thể báo cáo yêu cầu của cậu với lãnh đạo tỉnh ủy, thế nhưng sự việc này còn phải được hội nghị thường ủy quyết định. Lúc này tỉnh ủy cho ra ý kiến chủ tịch thành phố La Nam phải là người bản địa, cậu cảm thấy bí thư Lục Ngọc Hùng là thế nào?
- Đồng chí Lục Ngọc Hùng là cán bộ lão thành, công tác ở thành phố La Nam nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, rất nhiệt tình, hai người các cậu phối hợp nhất định sẽ có thể thúc đẩy thành phố La Nam phát triển mạnh mẽ.
Hứa Tiền Giang dựa vào phương pháp mình hay sử dụng để bàn với Vương Tử Quân, lão vừa mở miệng đã đẩy Lục Ngọc Hùng ra ngoài, tất nhiên đây là một ám hiệu. Lão muốn nói đây là những gì tỉnh ủy đã quyết định, cậu không nên cho ra những ý nghĩ trái chiều.
Vương Tử Quân cười cười, hắn hiểu Hứa Tiền Giang muốn làm gì. Tuy bình thường thì Trưởng phòng Hứa bày ra bộ dạng không xa không gần với hắn, nhưng khi đối mặ với Hào Nhất Phong, trưởng phòng Hứa sẽ không làm việc có lợi cho mình.
- Tôi phản đối đồng chí Lục Ngọc Hùng làm chủ tịch thành phố La Nam.
Một câu nói cực kỳ khí phách phát ra từ miệng Vương Tử Quân, tuy lời nói không quá lớn nhưng rơi vào trong tai lại làm cho Hứa Tiền Giang run lên.
Dù Hứa Tiền Giang đã dự tính Vương Tử Quân sẽ không thể đồng ý cho Lục Ngọc Hùng tiến lên, thế nhưng với kinh nghiệm tham chính nhiều năm, Vương Tử Quân căn bản sẽ phải dùng giọng điệu uyển chuyển để từ chối lời đề nghị của mình. Tất nhiên sẽ nói rằng bí thư Lục căn bản còn chưa trưởng thành chính trị, chỉ sợ khó thể nào tiếp nhận gánh nặng phát triển kinh tế thành phố La Nam.v.v.
Không ngừo Vương Tử Quân lại phản đối quá đơn giản và trực tiếp như vậy.
Tôi phản đối.
Một lời phản đối quá rõ ràng và thẳng thắn của Vương Tử Quân thật sự làm cho một vị cán bộ công tác tổ chức lão luyện như Hứa Tiền Giang cũng phải nghẹn họng. Lão nhìn chằm chằm vào mặt Vương Tử Quân, thật sự rất muốn mắng cho một chặp, thế nhưng lão đang trưng cầu ý kiến của người ta, người ta phản đối cũng không có lý do gì để dạy bảo uốn nắn.
- Tôi nghe nói đồng chí Lục Ngọc Hùng công tác cẩn trọng, giỏi làm tốt công tác thực tế, lại hòa đồng với quần chúng nhân dân, là một cán bộ có uy vọng mạnh mẽ ở thành phố La Nam. Một đồng chí như thế này, vì sao bí thư Tử Quân lại phản đối?
Hứa Tiền Giang dù sao cũng là cán bộ lão thành ở phương diện công tác tổ chức, lão chỉ trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi mới nói:
- Trưởng phòng Hứa, có vài lời tôi không muốn nói nhưng anh đã trưng cầu ý kiến thì tôi cũng sảng khoái nói cho rõ. Tôi hiểu rõ về đồng chí Lục Ngọc Hùng, người này tâm tư quá nặng nhưng lại thích gây dựng vòng quan hệ nhỏ hẹp, nó rất bất lợi cho sự phát triển của thành phố La Nam. Hơn nữa tôi còn nhận được nhiều đơn thư tố cáo, nói bí thư Lục quá thân cận với các thương nhân ở vài hạng mục. Vì vậy tôi thấy tốt nhất nên cẩn thận trong tình huống phân công đồng chí Lục Ngọc Hùng.
- Đồng chí Tử Quân, tôi sẽ phản ánh những ý kiến của cậu cho thường ủy tỉnh ủy.
Hứa Tiền Giang lúc này cũng sinh ra cảm giác vô lực, lão không quá quan tâm đến những lời vừa rồi của Vương Tử Quân.
Ai cũng nói chia bè kết phái, cô gắng tạo nên vòng quan hệ nhỏ hẹp trong quan trường chính là tai họa ngầm, nhưng ai mà không làm như vậy? Có một câu nói thế này: Tiến vào ban ngành mà không có quan hệ thì không bằng chẳng tiến vào ban ngành, tiến vào vòng quan hệ không tiến vào ban ngành thì còn hơn tiến vào ban ngành, không tiến vào ban ngành mà không có cả vòng quan hệ, như vậy chẳng khác nào một đứa cháu bị ông nội đuổi ra khỏi nhà.
Đồng thời phương diện Lục Ngọc Hùng thân cận quá mức với thương nhân cũng không phải phạm vi quản lý của trưởng phòng Hứa Tiền Giang.
Hứa Tiền Giang biết rõ muốn làm cho Vương Tử Quân sảng khoái tiếp nhận ý kiến của bí thư Hào Nhất Phong là hầu như không thể, vì thế mà lão quyết bỏ dở cuộc nói chuyện lần này. Dù sao thì ý kiến của Vương Tử Quân cũng chỉ mang tính chất tham khảo mà thôi, có nên nắm bắt hay không phải xem tâm tính của Hào Nhất Phong. Mà lão hầu như có thể khẳng định trăm phần trăm là Hào Nhất Phong sẽ tuyệt đối không suy xét ý kiến của Vương Tử Quân. Hạ cấp có quyền đề nghị ở phương diện nhân sự, thế nhưng quyền quyết định lại nằm trong tay tỉnh ủy.