Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1046

- Trưởng ban, anh Lưu sắp rời khỏi tỉnh Sơn Nam, tôi thật sự cảm thấy có chút không nỡ.

Hào Nhất Phong thầm nghĩ đến chuyện của Dương Quân Tài, thế nhưng ngoài miệng lại thay đổi chủ đề.

Dương Độ Lục chậm rãi uống trà, thật ra từ khi thấy bộ hạ cũ là Hào Nhất Phong đưa Hứa Tiền Giang đi vào trong phòng làm việc của mình, lão đã biết ý nghĩ của Hào Nhất Phong là gì rồi. Lúc này nghe Hào Nhất Phong nói ra như vậy, lão cười cười nói:

- Anh không nỡ cũng không được, đồng chí Lưu Truyền Thụy có năng lực mạnh, cần phải được đặt trọng trách khác lên vai, đây cũng là khẳng định của trung ương với công tác của tỉnh Sơn Nam.

- Vâng, trưởng ban, tôi thật sự không nỡ để anh Lưu rời khỏi Sơn Nam, nhưng cũng không thể hy sinh tương lai mình đã vạch ra ở tỉnh Sơn Nam.

Hào Nhất Phong gãi gãi đầu nói tiếp:

- Trưởng phòng Tiền Giang xưa nay luôn phối hợp tốt với đồng chí Lưu Truyền Thụy, thật sự đã bỏ ra rất nhiều tâm tư ở công tác tổ chức.

Có những người mở miệng căn bản không cần nói rõ, nhưng đôi khi có những chuyện mà mọi người đã hiểu rõ lại cần phải nói rõ, nói rõ ràng không phải là cho những người nơi đây nghe, căn bản là cho người ngoài nghe.

Bây giờ Hứa Tiền Giang chính là một người ngoài.

Hào Nhất Phong không nói trắng ra nhưng đã biểu hiện thái độ đề cử Hứa Tiền Giang. Lúc này Hứa Tiền Giang nghe thấy sự việc có liên quan đến mình, dù lão xưa nay luôn tự tin về vẻ bình tĩnh trầm ổn của mình, lúc này không khỏi cảm thấy trái tim gia tốc trong lồng ngực.

Tuy trưởng phòng tổ chức và phó bí thư nắm công tác tổ chức của tỉnh đều là cán bộ cấp phó bộ nhưng khác biệt giữa hai bên là cực kỳ lớn. Phó bí thư không những có quyền lợi ở bên trên trưởng phòng tổ chức, càng là người có thể trực tiếp tiến lên làm chủ tịch hay bí thư tỉnh ủy, rất ít có trưởng phòng tổ chức nào được đề bạt trực tiếp lên làm chủ tịch tỉnh.

Chỉ cần tiến lên vị trí phó bí thư tỉnh ủy, như vậy xem như Hứa Tiền Giang đã tiến lên một bậc thang không nhỏ.

Dương Độ Lục cười cười nói với Hứa Tiền Giang:

- Đồng chí Tiền Giang công tác như thế nào thì tôi hiểu rất rõ.

Không nói tốt, không nói xấu, chỉ là nói hiểu rõ, xem như ẩn giấu cực kỳ ảo diệu. Hứa Tiền Giang nhìn gương mặt với nụ cười làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa của trưởng ban Dương, lão khiêm tốn nói:

- Công tác ở tỉnh Sơn Nam đều chủ yếu được thực hiện dưới sự chỉ đạo của bí thư Nhất Phong, mọi người đồng tâm hiệp lực cố gắng phát triển.

Những lời khiêm tốn như vậy không có gì là mới, nhưng Hứa Tiền Giang biết rõ sự quan trọng của nó là thế nào. Lão không phải chỉ là khiêm tốn, còn là tỏ thái độ, một thái độ về sự lãnh đạo của Hào Nhất Phong ở tỉnh Sơn Nam.

Vẻ mặt Hào Nhất Phong càng thêm thoải mái, lão biết rõ chình mình đã bày tỏ rõ ràng, những chuyện ở tỉnh Sơn Nam, chỉ cần mình bày tỏ ý kiến, lãnh đạo sẽ tuyệt đối tôn trọng ý kiến của mình.

Nhưng vẻ mặt của Dương Độ Lục lại trở nên nghiêm túc, lão trầm ngâm giây lát rồi mới nói:

- Bên trong ban tổ chức trung ương đã có nhân tuyển với vị trí mà đồng chí Lưu Truyền Thụy để lại, nhưng còn chưa trưng cầu ý kiến của tỉnh Sơn Nam các anh.

Hứa Tiền Giang cảm thấy trái tim của mình treo lên cao, vì sao thì sự việc lần này cũng liên quan đến tương lai của lão, lão không thể không coi trọng. Lúc này lão rất hy vọng Dương Độ Lục có thể dứt khoát nói cho mình biết, mình có thể tiếp nhận vị trí của Lưu Truyền Thụy. Nhưng lão biết rõ, những sự kiện thế này đừng nói là Dương Độ Lục, dù là một vị trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy như lão cũng không dám nói ra.

- Trưởng ban, có thể điều chỉnh được không? Đồng chí Tiền Giang công tác nhiều năm ở tỉnh Sơn Nam, đã xem như công tác mệt nhọc, tôi cảm thấy đã đến thời điểm nên được đề bạt rồi.

Hào Nhất Phong xem như hiểu rõ ý nghĩ của Dương Độ Lục, lão nở nụ cười dùng giọng đề nghị nói với Dương Độ Lục.

“ Đã đến thời điểm được đề bạt! “

Hứa Tiền Giang lúc này nghĩ về câu nói của Hào Nhất Phong, lão biết rõ đây là thời điểm mấu chốt, nếu như trưởng ban Dương còn từ chối, như vậy mình đừng hòng có cơ hội tiến lên vị trí phó bí thư nắm công tác tổ chức.

Càng là lúc này thì Hứa Tiền Giang càng cảm thấy mình nên bình tĩnh, dù sao thì trưởng ban Dương sẽ không thích một người lo lắng nôn nóng. Vì thế gương mặt lão cực kỳ bình thản, dù trong lòng đang cực kỳ căng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dương Độ Lục.

Dương Độ Lục có chút do dự, nửa phút sau mới nói:

- Nếu Nhất Phong đã kiên trì như vậy, tôi sẽ trao đổi với các đồng chí khác trong ban tổ chức trung ương.

- Cám ơn trưởng ban!

Hào Nhất Phong biết rõ Dương Độ Lục tuy nói năng khiêm tốn nhưng sự việc cơ bản đã được xác định. Lão thấy chỉ cần Dương Độ Lục quyết tâm làm việc, trên cơ bản chưa có gì không thành.

Chức vụ phó bí thư tỉnh ủy Sơn Nam chẳng phải là chuyện gì lớn với trưởng ban Dương.

Hứa Tiền Giang lúc này mới cảm thấy trái tim của mình quay về trong lồng ngực, Dương Độ Lục đã ủng hộ mình, như vậy có tám mười phần trăm vị trí của phó bí thư Lưu Truyền Thụy sẽ thuộc về mình.

Sau đó Hào Nhất Phong cũng không tiếp tục trò chuyện về phương diện công tác với Dương Độ Lục, nói về phong thổ của Sơn Nam. Mọi người trò chuyện thêm nửa giờ, sau đó thư ký đi đến khẽ nói vài câu bên tai Dương Độ Lục.

Tuy thư ký đi ra ngoài và vẻ mặt Dương Độ Lục không chút biến đổi, nhưng Hứa Tiền Giang và Hào Nhất Phong đều biết lúc này hai người mình cần rời đi. Khi bọn họ nói lời cáo từ với trưởng ban Dương Độ Lục, lúc này Dương Độ Lục chợt nói:

- Hôm nay tôi không có thời gian dùng cơm với hai người, coi như để lần sau bổ sung.

Hai người Hào Nhất Phong nhanh chóng nói vài lời khiêm tốn với câu nói khách khí của Dương Độ Lục, khi hai người bọn họ ra khỏi phòng thì Dương Độ Lục lại nói:

- Khoảng thời gian này phải làm sao cho thật ổn định.

Hai người Hào Nhất Phong đi vào chiếc Audi, hai người khẽ ngồi xuống. Vì Dương Độ Lục đã mở miệng nói sẽ giúp Hứa Tiền Giang tiếp nhận vị trí của Lưu Truyền Thụy, thế nên hai người xem như đạt được mục đích, tâm tình khá vui vẻ.

- Trưởng phòng Tiền Giang, trưởng ban nói tình huống bây giờ cần sự ổn định, gần đây không xảy ra vấn đề gì đấy chứ?

Hào Nhất Phong khẽ dựa lưng lên ghế rồi thản nhiên nói.

Nếu Hứa Tiền Giang là người nắm công tác bảo đảm trật tự trị an hay an toàn sản xuất ở tỉnh Sơn Nam, lão thật sự không dám mở miệng cam đoan với bí thư Hào Nhất Phong. Nhưng lão là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, có chuyện gì xảy ra được?

Vì vậy mà Hứa Tiền Giang dùng giọng tự tin nói:

- Bí thư Nhất Phong cứ yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.

Hào Nhất Phong nghe câu trả lời của Hứa Tiền Giang, lão cảm thấy mình rõ ràng là buồn lo vô cớ. Nếu nói mình cầu tiến thì còn có chút khó khăn, nhưng Hứa Tiền Giang là một trưởng phòng tổ chức, nếu muốn đánh cờ lê lên người cũng không phải dễ dàng gì.

- Ha ha, vậy thì chúng ta chờ tin tức tốt. Đúng rồi, hôm nay chúng ta phải quay về, ngày mai sẽ đưa Lục Ngọc Hùng đi nhận chức.

Hào Nhất Phong nói đến đây thì dùng giọng có chút do dự nói:

- Nghe nói bố vợ của Lục Ngọc Hùng bị bệnh rất nặng phải không?

- Đúng vậy, rất nặng.

Hứa Tiền Giang thật sự rất thích ứng với tư duy của Hào Nhất Phong, sau khi nghe rõ câu hỏi của bí thư Hào Nhất Phong thì lão nhanh chóng trả lời.

Hào Nhất Phong trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Chúng ta cần phải quan tâm nhiều hơn, hai ngày tới chúng ta sẽ bận rộn hơn, đồng chí Tiền Giang, không bằng anh đại biểu chúng ta đi thăm bệnh của bố vợ đồng chí Ngọc Hùng?

-Tôi nhất định, sẽ truyền đạt sự quan tâm của ngài đến với đồng chí Ngọc Hùng.

Hứa Tiền Giang cười cười rồi trầm giọng nói, Hào Nhất Phong không nói gì thêm, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười.

Lục Ngọc Hùng vẫn không liên lạc được, phòng tổ chức tỉnh ủy gọi vài chục cuộc điện thoại yêu cầu thành phố La Nam liên lạc với Lục Ngọc Hùng, thế nhưng điện thoại của Lục Ngọc Hùng vẫn không liên lạc được.

Sau khi nghe Kim Điền Lạc báo cáo thì Vương Tử Quân hầu như cho ra nhận định, Lục Ngọc Hùng bây giờ đã dùng kế kim thiền thoát xác bỏ đi từ lâu. Lúc này hắn nghĩ đến gương mặt đen nhẻm lạnh lùng của Lục Ngọc Hùng, trong lòng không khỏi sinh ra bội phục vụ phó bí thư của mình.

Chọn thời điểm rất đúng lúc, Lục Ngọc Hùng thật sự rất gọn gàng dứt khoát.
Bình Luận (0)
Comment