Sách nhìn đại cục, các vị thường ủy đều có, sao lại phải tặng thêm?
Khi quyển sách đặt lên bàn làm việc của Thạch Kiên Quân, gương mặt hắn có chút run rẩy. Hắn hiểu rõ vì sao Hào Nhất Phong lại tặng sách, nhưng hiểu thì hiểu, hắn vẫn không thể nào phát giận cho được.
Dù sao sự kiện này cũng là thầm hiểu lẫn nhau, trước khi vạch mặt nhau thì phải có biểu hiện cực kỳ tốt. Tuy sách đại cục không nói là bọn họ có bất kỳ sai lầm gì, thế nhưng ý nghĩa bên trong, hầu như những người biết rõ sự kiện thành phố trọng tâm đều biết rõ ràng.
Thạch Kiên Quân nhìn văn kiện của tuyến trên và sách đại cục đặt trên bàn, thế là khẽ phất tay với thư ký. Sau khi thư ký rời khỏi phòng, hắn cầm quyển sách kia định ném vào ngăn kéo, khiến nó biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Nhưng cuối cùng Thạch Kiên Quân lại đặt sách xuống, hắn đưa mắt nhìn quyển sách trên mặt bàn, giống như hồn nhiên không biết mình vứt bỏ vận mệnh một lần.
Thạch Kiên Quân đặt quyển sách ở vị trí bắt mắt nhất, sau đó cầm văn kiện phúc đáp của lãnh đạo trung ương về sự kiện thành phố trọng tâm của tỉnh Sơn Nam. Hắn hầu như có thể đọc thuộc làu văn kiện phúc đáp này, nhưng hắn vẫn xem xét rất chăm chú.
La Nam bị giật lấy vị trí thành phố trọng tâm, đây là sự kiện mà Thạch Kiên Quân thật sự khó thể ngờ. Đáng lý ra với sự kiện thành phố trọng tâm, tuyến trên phải cơ bản tôn trọng ý kiến của tuyến dưỡi.
Sau khi đọc văn kiện phúc đáp của tuyến trên về phương án thành phố trọng tâm của tỉnh Sơn Nam, Thạch Kiên Quân đã gọi đi nhiều cuộc điện thoại, phần lớn là gọi cho các vị lãnh đạo đồng liêu ở các tỉnh khác. Hắn căn cứ vào lời nói của những vị lãnh đạo có quan hệ tốt với mình mà biết được văn kiện phúc đáp của tuyến trên với bọn họ là không có thay đổi gì.
Chỉ có một thay đổi duy nhất, đó chính là thành phố La Nam tỉnh Sơn Nam.
Trong sự kiện này chắc chắn có người động tay động chân, nhưng Thạch Kiên Quân lại không nghĩ đến điều này, hắn chỉ nghĩ mình nên ứng phó với sự kiện này như thế nào.
Tuy sự kiện này thật sự làm cho Thạch Kiên Quân mất mặt, thế nhưng nhìn từ phương diện tổng thể thì hắn căn bản không đối kháng với quyết định này. Dù sao đó cũng là chỉ thị của lãnh đạo thượng cấp, hắn là chủ tịch tỉnh Sơn Nam, hắn cần phải chăm chú thực hiện quyết nghị của lãnh đạo thượng cấp, không được thả lỏng.
Sau khi trầm ngâm giây lát, Thạch Kiên Quân lại cầm sách viết về đại cục lên xem. Sau khi nhìn qua vài lượt, hắn đặt sách trên văn kiện, trong miệng lẩm bẩm:
- Nếu đại cục đã định, như vậy cứ làm theo đại cục.
Nếu so với Thạch Kiên Quân, Đường Cảnh Ung càng là người có được sách đại cục sớm hơn. Dù sao thì hắn là phó bí thư tỉnh ủy, phòng làm việc cũng cùng một tòa nhà với bí thư Hào Nhất Phong.
Gần ban công sẽ được hưởng nhiều ánh trăng, sau khi có được sách và văn kiện chỉ thị của thượng cấp, Đường Cảnh Ung căn bản không cần nghĩ đã hiểu Hào Nhất Phong muốn nói cái gì.
Đường Cảnh Ung nhìn sách viết về đại cục, trong lòng lại nghĩ đến chỉ thị của thượng cấp ở phương diện thành phố trọng tâm. Hắn cực kỳ quan tâm đến phương diện thành phố trọng tâm, bây giờ La Nam không còn là thành phố trọng tâm của tỉnh Sơn Nam nữa rồi.
Điều này đại biểu cho cái gì? Đường Cảnh Ung biết rõ hơn hẳn người khác. Lúc này mối quan hệ giữa hắn và Vương Tử Quân có chút vi diệu, hắn cảm thấy lúc này mình nên đẩy mạnh quan hệ với Vương Tử Quân.
Đối phương xem như có chút ngăn trở, như vậy sẽ phải dựa vào mình. Đường Cảnh Ung nghĩ như vậy, thế là trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn cầm điện thoại lên.
Nhưng khi Đường Cảnh Ung chuẩn bị nhấc điện thoại lên, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Hắn nhìn dãy số, vẻ mặt chợt biến đổi, nhanh chóng trở nên cực kỳ nghiêm túc, trên mặt không khỏi nở nụ cười:
- Chào anh Vương, đã lâu rồi anh chưa gọi điện thoại cho tôi thì phải.
Anh Vương ở đầu dây bên kia có vẻ rất quen thuộc Đường Cảnh Ung, chợt nghe thấy hắn cười nói:
- Bí thư Đường, anh đừng gạt tôi như vậy, tôi biết rõ anh là sinh viên tài giỏi của khối Trung văn, nếu anh gọi tôi là anh Vương, thật sự muốn tôi ngã gẫy cánh đây mà.
Đường Cảnh Ung nghe thấy anh Vương bên kia có tâm tư đùa giỡn thì thở dài một hơi. Tuy hai bên đều là cấp phó bộ, thế nhưng lực ảnh hưởng của cả hai lại khác biệt. Nếu đơn giản đặt hai người ở cùng một chỗ, như vậy lực ảnh hưởng sẽ là cực lớn, giống như trời và đất.
Tất nhiên Đường Cảnh Ung căn bản không phải là trời.
Cũng không phải người này có lực ảnh hưởng quá lớn, chủ yếu người này hpujc vụ cho vị thủ trưởng có lực ảnh hưởng mạnh mẽ kia.
Trong nước không biết có bao nhiêu người hy vọng làm tốt quan hệ với người này, do đó có thể được đối phương nói giúp vài câu trước mặt lãnh đạo.
Đường Cảnh Ung cực kỳ quan tâm đến phương diện xây dựng quan hệ với anh Vương, đều là hắn gọi điện thoại cho anh Vương, mà anh Vương kia rất ít khi gọi điện thoại cho hắn.
- Bí thư Đường, công tác của anh ở tỉnh Sơn Nam thế nào?
Anh Vương là người thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu có thể được anh ấy nói vài câu vui đùa, đủ để nói quan hệ giữa hai người là không bình thường.
Đường Cảnh Ung có chút do dự, sau đó mới cười nói:
- Cũng khá tốt, nhưng còn chưa mở ra được cục diện, còn cách một khoảng nữa.
Bên kia chợt vang lên tiếng cười:
- Điều này tôi cảm thấy không là vấn đề, dựa vào thủ đoạn của bí thư Đường, có lẽ sẽ nhanh chóng làm tốt mà thôi.
- Tôi xem như mượn câu nói may mắn của anh, nhưng tất cả đều có bắt đầu, có một số việc cũng không thể thiếu sự hỗ trợ của anh.
Đường Cảnh Ung biết rõ cơ hội là khó có được, thế cho nên nhanh chóng bò lên.
Bên kia cười cười, cũng không nói lời chối từ, lại dùng giọng gọng gàng dứt khoát nói:
- Nếu có khả năng giúp đỡ anh vài việc, tôi sẽ cố gắng tận tụy, điều này anh cứ yên tâm.
Sau khi nói với bên kia vài câu, khi Đường Cảnh Ung đang nghĩ cuộc điện thoại, lần này là trò chuyện cho vui, chợt nghe thấy anh Vương nói:
- Sự kiện bốn thành phố trọng tâm của tỉnh Sơn Nam đã được xác lập, anh có cảm tưởng gì?
Sau khi nghe được vấn đề này thì Đường Cảnh Ung có chút sững sờ, ngay sau đó chợt hiểu ra, anh Vương gọi điện thoại cho mình chính là vì hỏi về sự kiện thành phố trọng tâm.
Sau khi liên hệ với tính chất công tác của anh Vương, Dương Cương chợt cảm thấy hiểu rõ vấn đề. Với vị trí của anh Vương, anh ta căn bản sẽ không có cơ hội, cũng không quan tâm đến chuyện thành phố trọng tâm này, mà bây giờ đối phương gọi điện thoại cho mình, chỉ có thể nói rõ là thủ trưởng chú ý đến chuyện này.
Đường Cảnh Ung có chút do dự, cuối cùng mới trầm giọng nói:
- Tôi cũng chỉ vừa tìm hiểu về tình huống của tỉnh Sơn Nam, trong mắt tôi thì tỉnh Sơn Nam dùng ba thành phố Sơn Viên, An Dịch và Đông Bộ để làm động cơ phát triển kinh tế, điều này là không thể thương lượng.
Đường Cảnh Ung nói xong những lời này thì đầu óc chợt xoay chuyển, vừa rồi hắn nói ra một câu như vậy chính là muốn chừa ra không gian cho mình suy xét vấn đề. Dù sao thì vấn đề này khá quan trọng với hắn, biết đâu một vấn đề như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến tương lai của hắn thì sao?