- Bí thư Lâm, vì sao thành phố La Nam tăng trưởng lớn như vậy, không có vấn đề gì đấy chứ?
Mã Hồ Bình trầm ngâm giây lát rồi khẽ hỏi Lâm Trường Công.
Lâm Trường Công không mở miệng, thế nhưng lại không khỏi đưa mắt nhìn Mã Hồ Bình. Lúc này Mã Hồ Bình tiếp đón ánh mắt của bí thư Lâm Trường Công, hắn chợt cảm thấy mình nói sai, thế là gương mặt chợt trương phình lên như thận heo.
Mã Hồ Bình là một vị cán bộ lãnh đạo thuộc khối thị ủy, căn bản không hiểu quá rõ về công tác của ủy ban nhân dân, hắn hỏi ra một câu không có trình độ như vậy cũng là điều bình thường. Nếu như con số của thành phố La Nam có vấn đề, như vậy đầu tiên sẽ không thể lọt qua sự kiểm tra nghiêm ngặt của cục thống kê trên tỉnh. Lúc này cục thống kê dám cho ra báo cáo như vậy, tuyệt đối là sự thật chống lại kiểm nghiệm.
- Thành phố chúng ta vừa được xác định làm thành phố trọng tâm, vừa mới tiến vào phát triển mà thôi.
Lâm Trường Công đặt bản báo cáo của cục thống kê xuống, sau đó nói với Triệu Bảo Lâm:
- Chủ tịch Triệu, anh và Tử Động thương lượng một chút, cho ra những ý kiến sơ bộ để phát triển kinh tế, thành phố Tam Hồ chúng ta phải nắm bắt thời cơ lần này, phải làm sao cho thành tích của chúng ta tiến lên một bậc thang mới.
Tuy Lâm Trường Công rất muốn an ủi nhân tâm, thế nhưng lời nói của hắn lại trở nên cực kỳ khô cằn. Tất nhiên lúc này căn bản không có bất cứ người nào dám nói ra ý kiến của mình, cả đám chỉ biết chăm chú lắng nghe.
- Bí thư Lâm, anh xem cái này đi.
Chờ Lâm Trường Công nói xong thì Triệu Bảo Lâm lại đưa đến một tấm thiệp mời.
Tấm thiệp này cũng không phải mời Triệu Bảo Lâm, người được mời là giám đốc Hà của công ty Trường Vinh, nội dung mời giám đốc Hà tham gia hội nghị phát triển kinh tế. Nếu như không có con dấu và chữ ký bên dưới, chỉ sợ tất cả mọi người chỉ cho rằng đây là một hội nghị bình thường của địa phương nào đó.
Nhưng bên dưới chính là con dấu của văn phòng thị ủy La Nam, sự việc căn bản không còn nhỏ nữa, cực kỳ đáng lưu tâm. Vẻ mặt Lâm Trường Công càng trở nên nghiêm túc, tuy hắn không biết nội dung hội nghị kinh tế của thành phố La Nam là gì, thế nhưng đã cho mời xí nghiệp, như vậy sẽ gắn chặt với phương diện kêu gọi đầu tư phát triển kinh tế.
Thành phố La Nam đã có tốc độ phát triển kinh tế rất nhanh, bây giờ lại tổ chức hội nghị phát triển kinh tế, rõ ràng là người gây sự đối với thành phố Tam Hồ. Lâm Trường Công không sợ người gây sự, hắn sợ chính là lực ảnh hưởng của thành phố La Nam ngày càng lớn, chỉ sợ thành phố Tam Hồ sẽ nhanh chóng bị áp chế.
- Hội nghị phát triển kinh tế này sẽ có gì?
Lâm Trường Công ngồi xuống chiếc ghế của mình, sau đó nói với Triệu Bảo Lâm.
Triệu Bảo Lâm nhìn gương mặt nghiêm túc của Lâm Trường Công, hắn suy xét một chút rồi nói:
- Nghe nói ủy ban nhân dân thành phố La Nam sẽ có quy hoạch phát triển kinh tế, chuẩn bị trao đổi ý kiến với các xí nghiệp, hy vọng các xí nghiệp sẽ cho ra ý kiến về những phương án phát triển mới của thành phố La Nam.
- Tôi thấy bọn họ rõ ràng là ông say không phải vì rượu, mục đích cuối cùng chính là kéo người đến đầu tư ở thành phố La Nam.
Hào Tử Động nhìn vào tấm thiệp rồi dùng giọng âm u nói.
Triệu Bảo Lâm có chút mất hứng vì bị Hào Tử Động mở miệng cắt lời. Thế nhưng Hào Tử Động là ái tướng tâm phúc của Lâm Trường Công, bây giờ lại ở trong phòng làm việc của bí thư Lâm Trường Công, nếu hắn tính toán chi li thì xem như không phóng khoáng. Hơn nữa bây giờ tâm tình của bí thư Lâm không được tốt, mở miệng cũng không có gì hay.
Triệu Bảo Lâm rất muốn tiếp nhận vị trí của bí thư Lâm Trường Công, thế cho nên lúc này khá nhẫn nại. Dù sao đắc tội với Lâm Trường Công cũng không có gì là tốt, không nhịn được việc nhỏ sẽ làm loạn việc lớn.
Lâm Trường Công nhìn thoáng qua Hào Tử Động nhưng không nói gì thêm. Hào Tử Động lúc này giống như cũng ý thức được điều gì đó, hắn nhìn thoáng qua Triệu Bảo Lâm, mở miệng giống như muốn tu bổ lời nói vừa rồi;
- Chủ tịch Triệu, anh nghĩ xem nếu thành phố Tam Hồ chúng ta cũng mở hội nghị phát triển kinh tế như vậy thì thế nào?
Triệu Bảo Lâm không nói gì nhưng khóe miệng lại bộc lộ ý nghĩ của mình. Nếu bọn họ tổ chức hội nghị thì rõ ràng là bắt chước người ta, người ngoài nhìn vào sẽ chê cười, hơn nữa bọn họ căn bản không có niềm tin tất thắng ở phương diện này.
Tuy Tam Hồ là thành phố trọng tâm, thế nhưng Triệu Bảo Lâm là chủ tịch thành phố mà chẳng có chút tin tưởng sẽ chiến thắng trong cạnh tranh với La Nam, đừng nói là những người khác sẽ nghĩ thế nào.
Lâm Trường Công cũng cảm thấy trong phòng làm việc của mình có quá nhiều người căn bản là không hay. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói với Triệu Bảo Lâm:
- Chủ tịch Bảo Lâm, hai người chúng ta thương lượng một chút.
Lâm Trường Công nói ra những lời như vậy, dù không trực tiếp nói lời đuổi khách, thế nhưng ý nghĩa lời nói đã rất rõ ràng. Hào Tử Động và Mã Hồ Bình vốn cũng đang định phát biểu ý kiến của mình, thế nhưng cũng không khỏi thức thời rời khỏi phòng làm việc của Lâm Trường Công.
Bầu không khí trong phòng lại khôi phục bình tĩnh, Lâm Trường Công hít vào một hơi thật sâu, sau đó cầm ấm trà rót nước cho Triệu Bảo Lâm, cuối cùng mới nói:
- Anh Bảo Lâm, anh cảm thấy xử lý theo phương án của chủ tịch Hào có tốt không?
Triệu Bảo Lâm dùng hai tay tiếp nhận ly nước trong tay của Lâm Trường Công, sau đó hắn đứng lên dùng giọng nghiêm túc nói:
- Bí thư Lâm, chúng ta không thể làm như vậy. Vì chúng ta căn bản không có chút chuẩn bị gì cho một hội nghị như vậy, nếu chúng ta thực hiện theo người ta, chưa nói đến phương diện tìm được thành tích hay không, nếu như hội nghị lần này lại tiếp tục thất bại trong tay thành phố La Nam, chỉ sợ thể diện của chính quyền thành phố La Nam sẽ mất sạch.
Triệu Bảo Lâm thật sự rất nôn nóng, hắn có thể không quan tâm đến ý kiến của Hào Tử Động, thế nhưng lại không thể không chú ý đến lời nói của Lâm Trường Công. Lâm Trường Công là ai? Chính là bí thư thị ủy, nếu như bí thư quyết định, mình căn bản không thể nào thay đổi được.
Vừa rồi Triệu Bảo Lâm nói rằng không có khả năng, thế nhưng dựa vào những gì hắn biết về thành phố Tam Hồ và La Nam, hắn hiểu với xu thế của Tam Hồ vào lúc này căn bản không phải là đối thủ của La Nam.
Dưới tình huống tất sẽ bại mà vẫn tiến lên cạnh tranh, đây không phải đang bện dây thắt cổ mình sao? Đến lúc đó nếu chỉ kéo được vài hạng mục với con số lẻ của người ta, chỉ sợ sẽ là một câu chuyện cười cho thiên hạ.
Nhưng Triệu Bảo Lâm lo lắng là dư thừa, tuy Lâm Trường Công mở miệng hỏi nhưng thực tế hắn cũng không có lòng tin với phương diện này. Sau khi Lâm Trường Công nghe Triệu Bảo Lâm nói như vậy thì cũng vứt bỏ ý nghĩ của mình.
- Chẳng lẽ chúng ta cứ để cho thành phố La Nam tiến hành hội nghị kinh tế như vậy sao?
Lâm Trường Công trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.