Bí Thư Trùng Sinh

Chương 115

Vương Tử Quân nghe giọng điệu của viên cảnh sát mà thầm cảm thấy không tốt, xem ra người này thường được nhóm Ô đại ca nịnh bợ, nếu trông mong người này có thể xử lý công bình là không thể nào.

- Đập vỡ đồ cổ của người ta, còn đánh người gây thương tích, hai người thật sự quá kiêu ngạo.

Đồn trưởng Tần đi đến trước mặt Vương Tử Quân và Triệu Thanh Uyển, hắn dùng ánh mắt đánh giá hai người một lượt, sau đó dùng giọng nghiêm nghị nói.

- Anh cảnh sát, cái đĩa này là do chính anh ta làm vỡ, mà bọn họ cũng là người ra tay đánh người trước.

Có lẽ Triệu Thanh Uyển chưa từng thấy tình huống cảnh sát và trộm cướp cùng một nhà ở trong nước, thế cho nên khờ dại giải thích cho Đồn trưởng Tần.

- Đồn trưởng Tần, ngài đừng nghe lời cô ta, ngài có thể hỏi khắp bốn phía, rốt cuộc là ai ra tay trước?

Vẻ mặt Ô đại ca rất uất ức, hắn đưa mắt nhìn khắp bốn phía, đám anh em bị đánh ngã trên mặt đất bắt đầu rên la đau đớn.

Đám tiểu thương đang đứng xem náo nhiệt ở bốn phía thường ngày cũng bị đám người này ức hiếp, bọn họ chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, nào có tâm tư lo chuyện của người ta? Tất nhiên càng không muốn gây họa cho mình.

Câu nói của Ô đại ca giống như là lời nhắc nhở đồn trưởng Tần, hắn nhìn về phía Triệu Thanh Uyển rồi cười hì hì nói:

- Hai bên các người ai cũng cho rằng mình đúng, tôi không thể nghe các người nói suông được, thế này đi, ai là nhân chứng?

- Được, tôi tìm nhân chứng cho anh.

Triệu Thanh Uyển căn bản không phát hiện ra vẻ mặt của đám người chung quanh đã biến đổi, nàng nghĩ vừa rồi sự việc xảy ra có không ít người thấy rõ ràng, chỉ cần bọn họ đứng ra nói vài câu, không phải sự việc đã xong sao?

Vương Tử Quân muốn ngăn cản Triệu Thanh Uyển nhưng trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn nuốt lời vừa định nói vào trong miệng.

- Chú, vừa rồi chú đã thấy rõ tất cả tình huống phát sinh, chú có thể làm chứng cho cháu chứ?

Triệu Thanh Uyển đi dến một quầy hàng bán vật phẩm trang sức, nàng nói rõ ràng với ông chủ quầy.

Người đàn ông trung niên kia đang đứng xem náo nhiệt, không ngờ Triệu Thanh Uyển lại rõ ràng chạy đến tìm mình làm chứng, hắn thầm ngẩn ngơ, gương mặt lại tỏ ra khó xử. Hắn mở quán cũng vì muốn nuôi các miệng ăn trong nhà, nếu đứng ra làm chứng thì sau này khỏi bán buôn gì cả.

- Tôn Lão Tứ, vừa rồi anh cũng có mặt, đã thấy rõ ràng, anh nói xem, rốt cuộc là lỗi của ai?

Khi người đàn ông trung niên kia tỏ ra do dự thì Ô đại ca đã đứng lên hỏi ngược lại.

Đồn trưởng Tần đã sớm quen với những chuyện như thế này, thế cho nên hắn chỉ đứng nhét hai tay vào túi quần, căn bản không quá quan tâm.

Tôn Lão Tứ vốn là người thật thà chất phác, vừa nghe Ô đại ca hỏi như vậy thì trong lòng thầm thở dài một hơi. Thầm nghĩ, cô gái trẻ, cuộc sống kẻ ác làm loạn, vì kiếm miếng cơm ăn nên tôi chỉ có thể làm trái lương tâm mà thôi. Thế là hắn lẩm bẩm nói:

- Đồn trưởng Tần...Là thế này, cô gái này làm vỡ món đồ cổ của Chu Lão Tam, còn ra tay đánh người.

Triệu Thanh Uyển giật mình nhìn gương mặt căng phồng và đỏ bừng của Tôn Lão Tứ, nàng thật sự khó thể tin, vì sao đối phương lại nói lời bịa đặt như vậy. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

- Ông...Sao ông có thể nói như vậy?

Triệu Thanh Uyển chỉ vào Tôn Lão Tứ, âm thanh có chút run rẩy.

Tôn Lão Tứ cúi đầu không lên tiếng.

- Ha ha ha, đồn trưởng Tần, ngài cũng thấy rồi đấy, hàng xóm láng giềng đã chứng minh rồi, là bọn họ đánh vỡ món đồ cổ của Chu Lão Tam, sau đó còn ra tay đánh người. Cảnh sát các anh cũng không thể để mặc cho loại khách hàng bá vương này muốn làm gì thì làm được.

Ô đại ca liếc xéo sang Triệu Thanh Uyển, trên mặt tỏ ra đắc ý.

Đồn trưởng Tần đã gặp qua nhiều tình huống thế này, hắn nhìn Triệu Thanh Uyển và Vương Tử Quân, sau đó vung tay lên nói:

- Hai người cũng thấy rồi đấy, nhóm người này nói hai người đã ra tay, tôi thấy cũng không phải chuyện gì lớn, các người chỉ cần bồi thường những gì đã làm vỡ, sau đó hai bên giảng hòa là xong.

- Không được.

- Tất nhiên là không được.

Hầu như có hai người hô lên, một người là Triệu Thanh Uyển, người sau đó là Ô đại ca.

- Đồn trưởng Tần, ngài cũng không thể xử lý như vậy được, chỉ sợ làm như vậy sẽ càng làm cho kẻ xấu thêm càn rỡ, tôi đề nghị anh cẩn thận điều tra cho rõ ràng.

Triệu Thanh Uyển dùng ánh mắt nghiêm trang nhìn đồn trưởng Tần, sau đó kiên quyết nói.

Vương Tử Quân nghe thấy lời nói của Triệu Thanh Uyển mà thầm nghĩ, cô gái này đúng là quá ngây thơ, cô nói như vậy chẳng phải mắng cảnh sát phá án không công bằng sao? Vừa rồi chỉ là tên đồn trưởng Tần kia thiên vị Ô đại ca, bây giờ chỉ sợ đối phương đã đứng luôn sang phía bên kia rồi.

Chỉ là Vương Tử Quân cũng không ngăn cản, hắn cũng không lo lắng đến an toàn bản thân của mình và Triệu Thanh Uyển, lúc cần thiết, dù với thân phận của hắn hay là của Triệu Thanh Uyển, việc nhỏ này cũng có thể dễ dàng được xử lý.

- Ơ, vậy theo cô thì tôi đã xử lý không công bình? Như vậy thì được, vậy cô theo tôi đến đồn công an.

Đồn trưởng Tần cũng không đứng đây nói nhiều, lúc này Triệu Thanh Uyển đã nói ra như vậy, hắn cũng nổi giận, thế là vung tay với tên cảnh sát sau lưng:

- Đưa đám người này đi.

Vương Tử Quân nhìn vào hành động của đồn trưởng Tần thì biết đối phương không có thiện ý, hắn cũng không muốn dông dài, chỉ khẽ đi đến bên cạnh đồn trưởng Tần rồi nói:

- Đồng chí cảnh sát, chuyện này rốt cuộc là có gì xảy ra thì anh đã rõ mà tôi cũng rõ, tôi thấy hay là chúng ta nên đi đường của mình.

Đồn trưởng Tần đang nổi nóng, hăn nhìn vẻ mặt không cho là đúng của Vương Tử Quân rồi cười lạnh nói:

- Tất cả đi theo đường của mình? Anh nói có vẻ dễ dàng nhì? Đã đập đồ cổ của người ta còn ra tay đánh người, loại người bại hoại như các người nếu như không sửa trị một phen, tôi sao có thể tiếp tục quản trị an? Mời anh phối hợp với công tác của tôi.

Tên đồn trưởng Tần vừa nói vừa lấy ra một bộ còng sáng loáng.

- Thế nào, anh muốn còng tôi lại sao?

Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đồn trưởng Tần, trong lòng hắn thầm nổi giận. Lúc đầu hắn còn có chút tâm tính đồng tình với chuyện đám du côn lưu manh cấu kết với đồn công an nhưng bây giờ tất cả đã biến thành trầm trọng, trong lòng càng thêm chán ghét, tâm tư của hắn cũng bừng lên, những việc này xảy ra nên cho đối phương một bài học.

Đồn trưởng Tần bị một tên thanh niên ép hỏi trước mặt bao nhiêu người, hắn chợt nổi giận thêm vài phần, lúc này cười lanh một tiếng nói:

- Tôi không những muốn bắt anh, còn muốn bắt cả hai người các anh, thanh niên không lo học tập mà đến đây đánh nhau ẩu đả, đi, theo tôi về đồn một chuyến.

Đồn trưởng Tần vừa nói vừa nhanh chóng còng tay Vương Tử Quân lại.

Đây là lần đầu tiên Vương Tử Quân bị còng tay trong hai kiếp người, ánh mắt của hắn trở nên cực kỳ lạnh lẽo, sau đó ném cho viên cảnh sát kia một nụ cười khinh thường. Điều này càng làm cho viên cảnh sát thêm tức giận, thế là hắn cũng không thương hoa tiếc ngọc, hắn đi đến trước mặt Triệu Thanh Uyển rồi lớn tiếng nói:

- Vươn tay ra.

Triệu Thanh Uyển xiết chặt hai nắm đấm, gương mặt xinh đẹp trở nên lạnh lùng, nhưng cuối cùng nàng cũng duỗi hai bàn tay trắng nõn ra.

Một bộ còng tay được dùng để còng hai người Vương Tử Quân và Triệu Thanh Uyển, khoảnh khắc này Triệu Thanh Uyển và Vương Tử Quân không khỏi đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng di chuyển ánh mắt, cũng không ai nói lời nào. Nàng phát hiện nụ cười xấu xa của Vương Tử Quân giống như một đứa bé.

- Thật xin lỗi, tôi đã làm liên lụy đến anh.

Triệu Thanh Uyển nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi dùng giọng xin lỗi nói.

Vương Tử Quân mỉm cười rồi nói:

- Không có gì, thật ra chỉ làm cô chê cười mà thôi.

Vì là người trong cuộc nên Ô đại ca chủ động đi giết giặc, cùng đồn trưởng Tần đi về đồn công an.

- Ha ha, không ngờ cặp cẩu nam nữ các ngươi vẫn còn tỏ ra rất vui vẻ, các người đã vui vẻ như vậy, như vậy anh em sẽ giúp cho một tay.

Ô đại ca nói rồi khẽ huých một cái lên người Vương Tử Quân.

Nếu nói về sức khỏe thì Vương Tử Quân thật sự không kém Ô đại ca, thế nhưng tên kia tiến lên huých một cái đúng lúc hắn không đề phòng, hơn nữa còn bị còng với Triệu Thanh Uyển, cũng căn bản không thể nào lui ra vài bước để đứng vững. Lúc này hắn bị đẩy, cơ thể lảo đảo ngã về phía Triệu Thanh Uyển.

Hai cơ thể chạm vào nhau, Vương Tử Quân vì biên độ quá lớn mà bổ nhào vào cơ thể mềm mại của Triệu Thanh Uyển. Triệu Thanh Uyển cũng muốn dùng tay kia đỡ lấy Vương Tử Quân, thế nhưng cơ thể của Vương Tử Quân khá cao và cũng khá mạnh mẽ, nàng chợt xấu hổ phát hiện ra mình lại bổ nhào vào lòng hắn, lúc này hắn cũng đang nhìn nàng. Vất vả lắm hắn mới đứng vững được cơ thể, nhưng sau đó lại phát hiện một tay mình chống bên hông Triệu Thanh Uyển.

Đột nhiên Vương Tử Quân cảm thấy rất vui vẻ, chỉ cảm thấy cơ thể và nội tâm tràn đầy lực lượng, lực lượng này bắt đầu bùng lên giống như ngọn lửa cắn nuốt tinh thần của hắn. Lúc này Vương Tử Quân nói với mình, hắn không phải là thần, hắn là người, mình không phải là quân tử, mình là một người đàn ông, thế là bàn tay không khỏi giữ nguyên vị trí.

Khi Vương Tử Quân đang suy nghĩ miên man, đúng lúc này nhiều năm tu dưỡng chợt làm hắn bùng tỉnh và cảm thấy có gì đó không đúng, hắn cảm thấy bàn tay giống như đang đụng vào thứ gì đó nóng hổi, vì vậy vội vàng bỏ tay ra khỏi eo Triệu Thanh Uyển.

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi.

Gần đây Vương Tử Quân là một kẻ trọng sinh rất trấn định tự nhiên, lúc này hắn mới ý thức được mình đã thất thố, hắn đưa mắt nhìn gương mặt dịu dàng của Triệu Thanh Uyển, liên tục tạ lỗi.

Nếu so sánh với Vương Tử Quân thì Triệu Thanh Uyển càng thêm mẫn cảm, tất nhiên nàng sẽ cảm giác được bàn tay của Vương Tử Quân vừa rồi có hơi dừng lại, thế là gương mặt của nàng chợt đỏ bừng lên, nàng nhìn Vương Tử Quân đang liên tục xin lỗi mà cười xì một tiếng.

Bí thư Vương lúc này đang vội vội vàng vàng cũng chỉ có thể nhếch miệng cười ngây ngô, hắn cũng không biết mình nên làm gì cho tốt.

- Đồn trưởng Tần, anh thấy chưa? Cặp cẩu nam nữ này đến bây giờ vẫn còn không quên liếc mắt đưa tình, tôi thấy không bằng đưa cặp gian phu dâm phụ này ra ngoài phố để người người thưởng lãm.

Ô đại ca dùng ánh mắt ghen ghét nhìn qua Vương Tử Quân, trong lòng thầm nghĩ, tên kia thật sự chiếm được tiện nghi.

Đồn trưởng Tần tuy có thiên hướng về Ô đại ca, thế nhưng vì trở ngại kỷ luật công tác, cũng không dám làm quá phận, chỉ hừ một tiếng mà không nói gì.

Chỉ một lát sau xe cảnh sát đã chạy đến đồn công an, tên cảnh sá trẻ tuổi vung tay lên với hai người Vương Tử Quân:

- Hai người theo tôi.

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Vương Tử Quân và Triệu Thanh Uyển được viên cảnh sát kia dẫn đến một gian phòng, sau đó đối phương nói một câu ngồi đây suy nghĩ cho chín chắn rồi bỏ đi.

Trong phòng chỉ có một cái ghế, hai người ngồi sát bên nhau, vừa rồi Triệu Thanh Uyển và Vương Tử Quân cũng có tiếp xúc nhưng chỉ là va chạm bất ngờ mà thôi, bây giờ hai bên thật sự tiếp xúc với nhau, cũng có chút khó xử.

Vương Tử Quân nhìn Triệu Thanh Uyển cắn chặt môi, hắn nào không biết đối phương đang nghĩ gì, thế là hào phóng gật đầu với Triệu Thanh Uyển:

- Cô ngồi đi, tôi đứng.

- Thôi, anh cứ ngồi đi.

Triệu Thanh Uyển cắn cắn môi rồi khẽ nói.

Vương Tử Quân bật cười lớn:

- Tiểu thư xinh đẹp của tôi ơi, cô đi xa ngàn dặm từ Hongkong đến tỉnh Chiết Giang, còn chưa kịp ngắm cảnh thì phải cùng tôi bị coi là tội phạm giải đi đến đây. Bây giờ tuy không thể nói là cùng chung sinh tử, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là cùng chung hoạn nạn phải không? Bây giờ cô cũng phải cho tôi cơ hội để biểu hiện phong độ chứ?

Vương Tử Quân nói lời này chủ yếu muốn trêu chọc cho Triệu Thanh Uyển mỉm cười, tất nhiên hắn cũng thành công làm cho cô nàng nở nụ cười, vẻ xinh đẹp của nàng cũng làm hắn có hơi ngây người.

Triệu Thanh Uyển được Vương Tử Quân dùng những lời vui đùa an ủi, cuối cùng nàng cũng ngồi xuống. Nhưng sau chốc lát thì nàng phát hiện hắn đứng còn phải nâng tay lên, bộ dạng có hơi khó chịu, một lát sau cũng khó thể tiếp tục.

Triệu Thanh Uyển nhìn xuống chỗ ngồi của mình, lại nhìn sang vẻ mặt khó chịu của Vương Tử Quân, nàng trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:

- Anh ngồi một lát đi, để cho tôi hoạt động cơ thể một chút.

Vương Tử Quân nào không nhìn rõ mục đích của Triệu Thanh Uyển, tuy cảm thấy rất khó chịu nhưng cũng phải cố gắng bảo trì vì chút phong độ đàn ông. Hắn khẽ phất tay với Triệu Thanh Uyển, sau đó dùng giọng bình tĩnh nói:

- Không cần, cô cứ ngồi đi.

Triệu Thanh Uyển còn muốn khuyên vài câu, nhưng nhìn bộ dạng đứng thẳng người của Vương Tử Quân nàng biết dù mình có khuyên thì đối phương cũng sẽ không ngồi xuống. Nàng trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi đứng lên.

- Sao cô không ngồi?

Vương Tử Quân chợt cảm thấy cánh tay nhẹ bẫng, hắn nhìn về phía Triệu Thanh Uyển rồi khẽ cười hỏi.

- Ngồi mệt quá, không bằng đứng.

Triệu Thanh Uyển khẽ vung tay qua lại, giống như muốn hoạt động gân cốt.

Hai người nói xong hai câu thì giống như cũng không còn lời nào để nói, thế là trong phòng chợt trở nên vô cùng yên tĩnh, giống như có thể nghe được tiếng hít thở của hai người.

Ánh mặt trời giữa trưa chiếu qua cửa sổ vào phòng, Vương Tử Quân đứng bên cạnh nhìn Triệu Thanh Uyển, gương mặt của nàng tinh tế như được điêu khắc, ánh nắng mặt trời chiếu lên giống như là trong suốt vậy.

Vương Tử Quân có chút thất thần, hắn lúc này bắt đầu hoài niệm về chiếc điện thoại của kiếp trước, chỉ cần bây giờ có điện thoại, mình chỉ cần gọi điện thoại đi là xong việc. Nhưng đáng tiếc là hai người không có điện thoại, chỉ có thể đứng chờ như thế này mà thôi.

- Xì!

Triệu Thanh Uyển chợt nở nụ cười, trong miệng nói:

- Hai chúng ta thật ngốc, cái ghế này rõ ràng có thể cho hai người ngồi nhưng lại cứ muốn đứng, không phải đang làm khó chính mình sao?

Triệu Thanh Uyển mặc một bộ đồ thể thao lại ngồi xuống ghế, sau đó nở nụ cười hào phóng với Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân có chút do dự, hắn cũng ngồi xuống.

Ghế không lớn, dù hai người cố gắng thu rút cơ thể của mình nhưng chuyện tiếp xúc là khó tránh khỏi.

Dù Triệu Thanh Uyển vừa nói những lời sảng khoái, nhưng bây giờ nàng cảm thấy mông của mình ma xát với mông của Vương Tử Quân, thế là gương mặt mềm mại không khỏi ửng hồng. Gần đây nàng rất kiêu ngạo vì dáng người khêu gợi của mình, nhưng bây giờ nàng hy vọng mông của mình có thể nhỏ đi một chút. Lúc này nàng cảm thấy rất ngại ngùng, đành phải cuộn người lại như sợ lạnh, môi cũng khô nứt, từ sáng đến giờ nàng còn chưa uống một ngụm nước nào.

Triệu Thanh Uyển nghĩ đi nghĩ lại rồi chợt nghĩ đến đám lưu manh bên ngoài, gương mặt xấu hổ lại có hơi đỏ lên. Nàng cảm thấy vị đồn trưởng đồn công an này rất kỳ quái, đã ép tội cho nàng, lúc này gương mặt có hơi đỏ đã trở nên trầm trọng. Sau một lúc lâu suy nghĩ giằng co thì nàng cũng không còn chút nhiệt tình, dứt khoát nhắm mắt lại, cũng không muốn nói chuyện, cũng yên tâm dựa lên người Vương Tử Quân, coi như mất đi sức nặng toàn thân.

Triệu Thanh Uyển lúc này đang nghĩ điều gì thì Vương Tử Quân sẽ không thể biết được, nhưng lúc này hắn nghiêng mắt nhìn, cảm nhận được một mùi thơm thấm đẫm ruột gan, rõ ràng mùi hương trên cơ thể nàng lại tiếp tục tập kích hắn.

Vương Tử Quân đành phải dùng tính giai cấp của mình để nghiêm khắc áp chế những rục rịch trong lòng. Tuy hắn cảm thấy mình chỉ có chút hảo cảm với Triệu Thanh Uyển, chưa nói đến yêu mến, càng chưa nói đến chuyện yêu say đắm, nhưng một mỹ nữ xinh đẹp và thơm nồng như vậy dựa sát ở bên cạnh, nếu như anh có thể nói mình có thể chuyên tâm, như vậy mới là không bằng cầm thú.

Chỉ một lát sau trên trán của Vương Tử Quân đã vã ra một tầng mồ hôi, hắn cảm thấy nếu cứ ngồi như thế này còn thật sự còn chịu tội hơn so với khi đứng, nhưng nếu đứng lên thì không phải giấu đầu hở đuôi sao?

Khi tâm tư của hai người đang phát triển theo mỗi hướng khác nhau thì một viên cảnh sát trẻ tuổi đi đến, hắn đưa mắt nhìn về phía hai người Vương Tử Quân, tất nhiên ánh mắt sẽ chĩa vào Triệu Thanh Uyển nhiều hơn là Vương Tử Quân.

- Các người suy nghĩ kỹ chưa? Bồi thường tiền hay tiếp tục ngồi lại.

Viên cảnh sát nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng không chút quan tâm nói.

- Bồi thường tiền, chúng tôi bồi thường tiền.

Vương Tử Quân đã sớm có tính toán, hắn chỉ chờ đối phương hỏi như vậy mà thôi.

Tên cảnh sát trẻ tuổi cũng không cảm thấy bất ngờ trước đáp án của Vương Tử Quân, lú này hắn lạnh giọng nói:

- Các người làm vỡ một món đồ cổ phải bồi thường hai ngàn, đánh người bồi thường hai ngàn tiền thuốc men, làm rối loạn trật tự trị an phạt một ngàn, tổng cộng là năm ngàn, giao ra thì các người được đi.

"Cái gì? Chỉ là một sự kiện oan uổng mà bắt phạt năm ngàn? Đây cũng không phải là con số nhỏ, thời này tiền lương tiêu chuẩn tối đa cũng là hai trăm trở xuống, năm ngàn đồng tương đương với thu nhập trong thời gian hai năm!"

- Đồng chí, chúng tôi chấp nhận nộp phạt, nhưng trên người chúng tôi cũng không mang theo nhiều tiền như vậy, anh xem, có thể cho chúng tôi gọi điện thoại được không?

Vương Tử Quân nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó hắn khẽ hỏi viên cảnh sát.

- À, anh chờ chút.

Viên cảnh sát lên tiếng, sau đó đi lấy đến một chiếc điện thoại màu đỏ.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Triệu Thanh Uyển, sau đó nói:

- Số điện thoại của khách sạn các người đang ở là thế nào?

Triệu Thanh Uyển thuận miệng nói ra một dãy số, Vương Tử Quân tiện tay gọi điện thoại ra ngoài, chỉ sau khoảnh khắc thì bên kia đã có người nghe máy.

- Alo, là tập đoàn Chính Hồng phải không? Triệu tiểu thư bị bắt đến đồn công an, mời các anh nhanh chóng đưa tiền phạt đến chuộc người.

Người ở đầu dây bên kia chính là bố của Triệu Thanh Uyển, là giám đốc Triệu của tập đoàn Chính Hồng, lúc này lão còn chưa biết con gái đi đâu, bây giờ nghe con bị đưa vào đồn công an thì lập tức nóng lòng.

Dù giám đốc Triệu đã cố gắng rèn luyện vị khuê nữ bảo bối này nhưng đến đây vẫn bị kéo về đồn công an.

- Là đồn công an nào? Tôi sẽ đưa tiền đến.

Giám đốc Triệu dù sao cũng là giám đốc Triệu, là người từng trải sóng gió, chỉ sau nháy mắt đã khôi phục lại bình tĩnh.

- Là đồn công an đường gì?

Tuy cách điện thoại nhưng Vương Tử Quân vẫn nghe thấy lửa giận ở phía bên kia, hắn nghĩ đến chuyện sắp xảy ra mà nở nụ cười vui vẻ.

Viên cảnh sát thấy Vương Tử Quân đặt câu hỏi thì dùng giọng không kiên nhẫn nói;

- Đồn công an đường Đông Phong.

Vương Tử Quân cúp điện thoại, nụ cười trên khóe miệng càng thêm vui vẻ. Hắn không phải không có biện pháp xử lý tên đồn trưởng chỗ này, hắn chỉ cần gọi điện thoại cho bí thư tư pháp Giang Châu là Đậu Minh Nhạc, như vậy đừng nói là đồn trưởng Tần, dù là cục trưởng cục công an thành phố Giang Châu cũng phải chạy đến đây.

Đến khi Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống thì Triệu Thanh Uyển mới kịp phản ứng:

- Vừa rồi anh gọi điện thoại cho bố tôi sao?

- Đúng vậy.

Vương Tử Quân cười hì hì với Triệu Thanh Uyển:

- Giang Châu không phải địa bàn của tôi, chờ đến xã Tây Hà Tử thì tất cả đều có tôi.

Viên cảnh sát thấy bộ dạng dõng dạc của Vương Tử Quân thì thầm mắng:

"Con bà mày chỉ biết mạnh miệng, tất cả đều có mày, có con khỉ!"

Chưa nói đến chuyện Vương Tử Quân và Triệu Thanh Uyển tiếp tục chờ đợi, lúc này bố của Triệu Thanh Uyển đặt điện thoại xuống và cố gắng áp chế tức giận, sau đó lão cầm điện thoại gọi đi.

- Tút, tút, tút.

Điện thoại vang lên ba tiếng chuông, bên kia đã có người nghe máy, một giọng nói nhiệt tình truyền đến:

- Giám đốc Triệu, tôi đang định gọi điện thoại cho anh, tối hôm nay chúng ta đi ăn món cá Yến, nói cho anh biết, đây chính là món đặc sản của chúng tôi.

Lúc này lửa giận của giám đốc Triệu giống như biến mất không còn, lão chỉ khẽ cười rồi từ chối:

- Cám ơn ý tốt của bí thư Hoàng, nhưng lúc này cá Yến của anh tôi cũng không được ăn rồi, tôi gọi điện thoại cho anh chủ yếu muốn hỏi một chuyện.

Đầu dây bên kia nghe thấy giám đốc Triệu mở miệng từ chối thì giọng điệu trở nên bình thản:

- Giám đốc Triệu, có gì anh cứ nói, nhưng món cá Yến này cũng khó thể bỏ qua được. Tôi đã nói với anh rồi, vì bữa cơm này mà tôi đã chuẩn bị cả ngày, anh cũng không thể không đến được.

- Tôi sẽ xem xét lại, bí thư Hoàng, tôi ở chỗ các anh còn chưa quen, muốn hỏi thăm anh, anh có biết đồn công an trên đường Đông Phong ở chỗ nào không? Con tôi bị bọn họ giữ lại, tôi đang chuẩn bị đưa tiền đến chuộc người.

Giám đốc Triệu dùng giọng ôn hòa nói nhưng nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại. Lúc này ở trong khu văn phòng thị ủy Giang Châu, bí thư thị ủy Giang Châu là Hoàng Nham Bình với mái tóc bạc trắng cũng cúp điện thoại.

Tất nhiên Hoàng Nham Bình nghe hiểu ý nghĩa lời nói của giám đốc Triệu, lão nghĩ đến tình huống mình khổ sở mới kéo được chút quan hệ với đối phương, bây giờ lại bị đám cán bộ tuyến dưới chạy đến áp chế thần tài. Lão không thể không nổi giận, đúng là làm việc không thành công mà chỉ giỏi thất bại.

Hoàng Nham Bình căm tức, lão bấm sư đoàn trưởng, vừa nối thông đã mở miệng trách mắng ngay lập tức:

- Đậu Minh Nhạc, ủy ban tư pháp các anh làm ăn như thế nào vậy?
Bình Luận (0)
Comment