Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1173

Trương Lộ Giai cũng không quen biết người thanh niên này, trong lòng đang hoài nghi có chuyện gì xảy ra. Đúng lúc này người thanh niên vẫy tay về phía sau, hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đi đến, trong tay là một bó hoa hồng lớn và rất đẹp.

- Trương tiểu thư, chúng tôi là người của cửa hàng hoa Hỉ Hinh, đây là hoa của một vị tiên sinh đặt cho chị.

Người thanh niên nói rồi cung kính đưa bó hoa cho Trương Lộ Giai.

Trương Lộ Giai nhìn bó hoa hồng, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Vương Tử Quân, lúc này hai mắt thật sự ứa ra nước.

Hoa này không phải là của mình, Vương Tử Quân có thể đảm bảo như vậy, mình tuyệt đối không sử dụng phương pháp tặng hoa hồng thế này cho Trương Lộ Giai. Hôm nay không phải là ngày lễ, lại dựa vào sự thận trọng trong lời nói và việc làm của hắn vào giai đoạn hiện tại, căn bản không cho phép có hành vi liều lĩnh như vậy.

Thế thì hoa là do người nào tặng?

Khi thấy hoa hồng đỏ thì Vương Tử Quân thật sự có chút cảm giác ghen tuông, nhưng hắn lại nghĩ đến Trương Lộ Giai, dù nàng đã kết hôn một lần nhưng vẫn thuộc hàng mỹ nhân. Đây là một người phụ nữ xinh đẹp và trưởng thành như trái mận chín, cớ sao lại không có người nhớ thương cho được?

Nếu như Trương Lộ Giai thật sự lựa chọn con đường đi cho mình, hắn nên làm gì bây giờ?

Trương Lộ Giai xem như cũng có phản ứng, dù nàng công tác ở trường đảng cực kỳ đơn thuần, nhưng nàng vẫn là người cực kỳ hiểu quy củ. Với tình huống của Vương Tử Quân vào giai đoạn hiện tại, căn bản không có khả năng tặng hoa cho mình.

Nếu như không phải là Vương Tử Quân tặng hoa thì sẽ là ai?

Trong đầu Trương Lộ Giai xuất hiện vài cái tên làm cho nàng chán ghét, thế là nàng quay sang nói với người thanh niên đến tặng hoa:

- Làm phiền các anh đưa hoa này về, tôi không có hứng thú tiếp nhận.

Trương Lộ Giai nói thật ra chính là tỏ thái độ cho Vương Tử Quân.

Người thanh niên kia có chút xấu hổ, hắn kinh doanh nhiều năm, còn chưa từng gặp phải tình huống nào như thế này. Hơn một trăm đóa hồng chính là một món tiền lớn, chắc chắn sẽ không muốn mất mối như vậy, thế nên hắn sững sờ giây lát rồi dùng giọng khó xử nói:

- Trương tiểu thư, hoa này khách đã tính tiền, nếu như không thể đưa đến cho người nhận, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cửa hàng chúng tôi.

Trương Lộ Giai cũng không phải là một người có tính cách cổ quái, nhưng lần này thật sự tỏ ra bướng bỉnh:

- Đây là chuyện của anh, tôi có quyền không nhận chứ? Thật xin lỗi, tôi còn có việc, tạm biệt.

Trương lão gia tử nhìn tình huống đang diễn ra mà không mở miệng. Với kinh nghiệm cả đời trải qua sóng gió thì thanh niên thường cho ra những hành vi khó hiểu, giống như càng làm như vậy thì càng có dư vị, thế nên cứ tùy bọn họ làm gì thì làm.

Trương Thiên Tâm thấy tên thanh niên kia không cam lòng, thế là chợt nổi hứng tiến lên nói:

- Chị của tôi đã nói rồi, sẽ không nhận, đi mau đi, nếu không coi chừng bị đánh.

Vương Tử Quân đã nhiều lần mở miệng khuyên nhủ về cá tính liều lĩnh của Thủ tướng, nhưng lúc này nghe thấy lời nói của đối phương lại thấy có khí phách, cảm thấy sảng khoái. Hắn cười cười với Trương Thiên Tâm, sau đó quay sang nói với Trương lão gia tử:

- Ông, chúng ta cũng đừng mất thời gian ở đây, như vậy trễ giờ cơm cũng không hay.

Xe của Vương Tử Quân cũng không dừng bên trong khu nhà quân khu, thế nên đoàn người leo lên chiếc xe việt dã BMW mới mua của Trương Thiên Tâm. Xe này bình thường đều được Trương Thiên Tâm chạy với tốc độ cao, thế nhưng hôm nay hắn lại cực kỳ cẩn thận, vì có ông nội ngồi trên xe.

Vài người vốn định sắp xếp cho ông cụ ngồi ở sau xe, nhưng ông cụ nhất định không chịu. Trương Lộ Giai khuyên can mãi, thế nhưng ông cụ nhất định không chịu, nói rằng cả đời tôi đều ngồi phía trước, già cũng không thể sửa quy củ. Thế là tất cả mọi lời khuyên của đám người Vương Tử Quân đều phải thu về.

Vương Tử Quân định ngồi phía trước, cuối cùng chỉ có thể ngồi với Trương Lộ Giai ở phía sau. Mặc dù không gian của chiếc BMW là rất lớn, thế nhưng mùi hương nhàn nhạt trên người Trương Lộ Giai vẫn thỉnh thoảng ùa vào hai cánh mũi của Vương Tử Quân.

Phía trước có Trương Thiên Tâm và Trương lão gia tử, lúc này dù bí thư Vương có thương hoa tiếc ngọc cũng chỉ có thể làm theo quy củ mà thôi.

- Ông nội, hôm nay chúng ta đi ăn cá, ở bên cạnh đơn vi của cháu có một quán cá rất ngon.

Trương Lộ Giai đã quen với khẩu vị của Trương lão gia tử, thế cho nên mở miệng đề nghị.

Khi Vương Tử Quân chuẩn bị mở miệng tán thành thì mọt bàn tay mượt mềm lén nắm lấy bàn tay hắn.

Nhưng lúc này vương tử quân càng phải ngồi nghiêm chỉnh, tuyệt đối không thể cho ra chút hành vi khác thường, nhưng bàn tay cũng không quên xiết chặt lại.

Hai người nắm tay nhau, tất cả không một lời.

Xe chạy nhanh đến quán cá theo lời của Trương Lộ Giai, khi Vương Tử Quân và Trương Lộ Giai dìu ông cụ xuống xe, một chiếc xe Mercedes Benz màu đen dừng lại ngay bên cạnh xe của Trương Thiên Tâm.

- Cô Trương, thật sự không ngờ trùng hợp gặp mặt như thế này.

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi xuống xe, hắn có dáng người không cao, thế nhưng phong cách ăn mặc lại làm cho người ta nhìn rõ đó là một nhân sĩ thành công.

Trương Lộ Giai thấy người đàn ông đối diện thì vẻ mặt có chút khó coi, nàng miễn cưỡng nở nụ cười:

- Chào giám đốc Sở.

Giám đốc Sở càng không xem mình là người ngoài, hắn tiến lên chào hỏi Trương Thiên Tâm, sau đó tiến lên nghênh đón Trương lão gia tử, trong miệng nở nụ cười:

- Ôi, nếu như cháu đoán không sai thì ngài chính là Trương lão gia tử. Chào ông, cháu từ nhỏ đã bội phục những quân nhân như cái ngài, hôm nay được gặp mặt ngài, thật sự là may mắn ba đời.

Trương lão gia tử nhìn thoáng qua giám đốc Sở, sau đó cười cười nói:

- Cũng chỉ là một ông già cổ hủ mà thôi.

Trương lão gia tử nói đến đây thì nhìn thoáng qua Trương Lộ Giai, lại nói:

- Giai Giai, chúng ta đi ăn cơm!

- Ông, hôm nay gặp mặt ngài là may mắn của cháu, dù thế nào cũng phải cho cháu cơ hội, để cháu mời ngài một bữa cơm, xem như giải quyết một tâm nguyện của mình.

Giám đốc Sở này tuy biết Trương lão gia tử tỏ ra lạnh lùng với mình, thế nhưng vẫn nở nụ cười vui vẻ nói.

Có rất ít người biết cách ăn nói, hơn nữa lời bọn họ nói ra lại làm cho anh khó thể từ chối, lại khó tìm được lý do từ chối. Giám đốc Sở này là người như vậy, giống như không cho hắn mời khách thì mình lại biến thành kẻ không hiểu chuyện.

- Anh Sở, hay là để hôm khác đi, hôm nay là bữa cơm tư nhân...

Trương Thiên Tâm nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó khẽ khuyên nhủ giám đốc Sở.

Giám đốc Sở giống như cũng thấy Trương Thiên Tâm nhìn vẻ mặt Vương Tử Quân, hắn cũng lướt mắt qua Vương Tử Quân, có hơi nhíu mày, sau đó cười nói:

- Thiên Tâm, tôi kính ngưỡng ông cụ không phải ngày một ngày hai, vất vả lắm mới có cơ hội gặp mặt ông cụ, cậu cần phải cho tôi một cơ hội.

Vương Tử Quân nhìn giám đốc Sở biểu diễn, tuy hắn tỏ ra cực kỳ kính ngưỡng Trương lão gia tử, thế nhưng hắn phát hiện ánh mắt đối phương chỉ chăm chú vào Trương Lộ Giai. Từ khi sự kiện tặng hoa ở khu nhà quân khu xảy ra, Vương Tử Quân biết điều này căn bản không là trùng hợp.
Bình Luận (0)
Comment