Vương Tử Quân nhìn gương mặt chăm chú của phó chủ tịch thường vụ Lý Nhị Bình, hắn hiểu vì sao Lý Nhị Bình lại nói như vậy. Dù sao thì Lý Nhị Bình cũng là một vị phó chủ tịch nắm tài chính, cực kỳ giữ chặt túi tiền trong tay mình. Những năm qua thành phố La Nam phát triển mạnh mẽ, tài chính tương đối đã không còn như dĩ vãng, đã là xưa không bằng nay. Nhưng Lý Nhị Bình thường xuyên dùng giọng đùa giỡn kêu khổ với Vương Tử Quân: Bí thư Vương, bây giờ chúng ta đang ăn cơm tài chính.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Trường nghề là một trong những cơ sở để kinh tế thành phố La Nam chúng ta phát triển, nếu chúng ta không có nhân tài kỹ thuật, như vậy kinh tế của thành phố La Nam sẽ bị trói buộc. Trước mắt toàn bộ xí nghiệp trong thành phố cần công nhân kỹ thuật, nhu cầu về số lượng ngày càng lớn, trình độ của công nhân cần được đề cao, dao sắc đốn củi sẽ tốt hơn rất nhiều.
- Hơn nữa thu nhập từ thuế của chúng ta cần phải dùng cho dân, như vậy phải thông qua phương diện giáo dục để phục vụ quần chúng, đầu tư vào quần chúng sẽ chẳng có phương diện nào thiệt thòi cả.
Sau khi nghe xong những lời của Vương Tử Quân, tuy Lý Nhị Bình cảm thấy rất đau lòng vì phải bỏ ra số tiền lớn, thế nhưng cũng biết việc này trên cơ bản đã được quyết định.
- Bí thư Vương, tôi nghe nói trong tỉnh vài ngày nữa sắp mời hội nghị tổng kết công tác của các thành phố trọng tâm?
Lý Nhị Bình trong công tác là một người rất lớn mật, rất được Vương Tử Quân tín nhiệm. Hơn nữa vị phó chủ tịch thường vụ này cũng không phải chỉ có một điểm đó làm cho người ta thoải mái, mà nàng là người cực kỳ thức thời, biết rõ sự việc này Vương Tử Quân đã cho ra quyết tâm, thế nên cũng không tiếp tục hỏi nhiều.
Vương Tử Quân cũng nghe đến hội nghị tổng kết công tác mà Lý Nhị Bình vừa nhắc đến, hắn cười cười nói:
- À, đến lúc đó tôi sẽ nói một chút với chủ tịch Hà, cho chị đi tham gia, chị cũng nên nhân cơ hội mà nghỉ ngơi vài ngày ở thành phố Sơn Viên.
Nhà của Lý Nhị Bình ở thành phố Sơn Viên, chồng Dương Chí Dương là phó cục trưởng cục công an tỉnh. Tuy hai vợ chồng nhìn qua thì có vẻ là sự nghiệp thành công, thế nhưng điều này lại quyết định hai vợ chồng chung đụng thì ít mà xa cách lại nhiều.
Lý Nhị Bình tất nhiên nghe và hiểu ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân, nàng không còn là một cô gái không hiểu việc, tất nhiên rất thoải mái với phương diện này. Nàng cười tự nhiên rồi nói:
- Cám ơn bí thư Vương, chúng ta cũng không có gì phải lo lắng khi tham gia hội nghị này, chỉ sợ là có người vui có người lo mà thôi. Chim nhạn đầu đàn không bay nhanh bằng chim ở phía sau, như vậy thì biết đặt thể diện ở chỗ nào?
Vương Tử Quân tất nhiên biết rõ Lý Nhị Bình nói đến ai, hắn nghĩ đến thành phố Tam Hồ, sau đó cười cười mà không mở miệng.
Vương Tử Quân không nói câu nào, Lý Nhị Bình lại tiếp tục mở miệng:
- Còn nói cái gì là thành phố trọng tâm kéo các thành phố chung quanh phát triển, đám thương nhân nhỏ ở thành phố Tam Hồ có ai không muốn chạy đến thành phố La Nam chúng ta kiếm ăn? Theo tôi thì chúng ta nên ra một lệnh cấm, chỉ cần là xí nghiệp từ thành phố Tam Hồ, tất cả đều không hợp tác.
- Ôi, xí nghiệp kinh doanh thế nào thì chính quyền chúng ta không nên quan tâm quá nhiều, nếu không thì xí nghiệp còn được bao nhiêu quyền tự chủ nữa?
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt tức giận bất bình của Lý Nhị Bình, hắn nói tiếp:
- Chủ tịch Lý, tôi biết rõ trong thành phố chúng ta có nhiều cán bộ có ý kiến như vậy, nhưng chị làm phó chủ tịch thường vụ, chúng ta có thể nói nhưng không thể biểu hiện ra bên ngoài được.
Lý Nhị Bình nhìn gương mặt nghiêm túc của Vương Tử Quân, thế là lên tiếng chặn lại:
- Bí thư Vương, tôi cũng chỉ là nói với ngài mà thôi, tôi thật sự không nuốt nổi cơn tức này, cần phải cho đám thành phố Tam Hồ một bài học. Rõ ràng là bọn họ đau tay mà đi ôm đồ sứ, đây không phải là vì sĩ diện mà làm khổ thân sao? Bây giờ thì tốt rồi, thành phố trọng tâm đã đến tay, có chính sách giúp đỡ từ tuyến trên, như vậy lại để cho thành phố La Nam giúp đỡ phát triển, anh nói xem chẳng phải là vị trí đảo lộn à?
Vương Tử Quân nghe đến đó thì hiểu ý nghĩa lời nói của Lý Nhị Bình với mình, hắn chỉ cười mà không nói, cũng không biểu hiện thái độ gì.
Lý Nhị Bình lặng lẽ dò xét vẻ mặt của Vương Tử Quân, thấy bí thư Vương không nói một lời, cũng không cho ra đánh giá gì với lời nói của mình, cho nên cũng không tiếp tục nhiều lời. Có vài lời nàng chỉ nói đến đúng điểm dừng là được. Hơn nữa với kinh nghiệm của bí thư Vương, thật sự phong phú hơn một Lý Nhị Bình như nàng rất nhiều.
Lý Nhị Bình thấy Vương Tử Quân không tiếp lời của mình, nàng lại dùng giọng cầu tình đầy cảm xúc nói:
- Bí thư Vương, sự việc Lê Gia Luận có hơi quá, nhưng cậu ấy còn trẻ, tôi thấy chúng ta nên cho cậu ấy cơ hội, ngài thấy thế nào?
Vương Tử Quân thấy Lý Nhị Bình nói đến Lê Gia Luận, hắn cười thầm nhưng ngoài miệng lại nói:
- Lê Gia Luận này thật sự có chút bản lĩnh, nhưng làm việc không thể không có nguyên tắc. Chị nói với cậu ấy một chút, cho ra chỉ thị với khu quy hoạch kỹ thuật cao, không nên phớt lờ hợp tác với thành phố Tam Hồ. Nếu lời này truyền ra ngoài, trong tỉnh sẽ gõ cờ lê xuống đầu chúng ta, nói chúng ta chủ nghĩa địa phương.
Lý Nhị Bình hiểu rõ lời nói của Lê Gia Luận, thật lòng thì nàng thật sự rất thích lời nói của vị phó chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu quy hoạch này. Nhưng suy xét từ phương diện của một vị cán bộ lãnh đạo, những lời nói mất đoàn kết như vậy truyền ra ngoài sẽ sinh ra ảnh hưởng rất xấu.
- Bí thư Vương, dù thế nào thì xuất phát điểm của Lê Gia Luận cũng là không tệ, dù thế nào thì cậu ấy cũng suy xét cho tình hình phát triển của thành phố La Nam. Tôi thấy không bằng chúng ta cho ra một hình phạt cảnh cáo, tìm hiệu quả giết một người răn trăm người, lần sau sẽ không còn sự việc như vậy tiếp diễn.
Lý Nhị Bình nói lời lãnh khốc vô tình, nhưng phương diện xử phạt lại là chuồn chuồn lướt nước, rất bay bổng.
Vương Tử Quân nghe lời đề nghị của Lý Nhị Bình, hắn thầm nghĩ đến vài vấn đề. Lê Gia Luận là phó chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu quy hoạch, người này luôn nắm chắc công tác đẩy mạnh phát triển khu quy hoạch kỹ thuật cao, là người có khả năng trong mắt bao vị lãnh đạo thành phố. Người này cũng từng đến báo cáo công tác cho Vương Tử Quân, thế cho nên hắn căn bản rất tán thưởng năng lực và sức mạnh cùng vẻ can trường của vị phó chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu quy hoạch này.
Nhưng hai ngày trước người lọt vào tầm mắt của Vương Tử Quân lại làm ra một sự kiện khác người. Trong buổi tọa đàm lần thứ nhất của hiệp hội quản lý khu quy hoạch, người này rõ ràng công khai mở miệng nói rằng khu quy hoạch kỹ thuật cao kiên quyết không hợp tác với xí nghiệp của thành phố Tam Hồ. Khái quát thì nội dung là thế này: Thà quăng hạng mục vào trong sông cũng không cho thành phố Tam Hồ một chút thịt thừa.