- Tôi thấy hay là thế này, trước tiên phạt lương tháng này của anh, đồng thời anh phải làm bản kiểm điểm sâu sắc. Còn xử phạt gì khác, đợi đến khi thị ủy nghiên cứu rồi xem xét sau, không làm như vậy thì nào có thể nói với người ngoài được?
Lê Gia Luận liên tục gật đầu, hắn dùng giọng thành khẩn nói:
- Bí thư Vương, ngài nói sao thì cứ như vậy, ngài cứ xử phạt, tôi không có ý kiến.
Vương Tử Quân dừng lại một lát rồi nói:
- Này, chủ nhiệm Lê, anh đã chạy ngược chạy xuôi kêu gọi đầu tư hơn chục ngày, làm được nhiều chuyện, cuối cùng có kết quả là con số bao nhiêu? Anh cần phải cho ra một bản báo cáo, ký tên đưa cho tôi.
Kết quả là sau đó Vương Tử Quân lại mở ta một hội nghị ở khu quy hoạch kỹ thuật cao, hắn trịnh trọng làm kiểm điểm, hơn nữa cuối cùng còn cường điệu:
- Đây là ý kiến xử lý đồng chí Lê Gia Luận ở khu quy hoạch kỹ thuật cao, còn thị ủy có thái độ gì, phải xem vào thái độ của thị ủy.
Trong lúc mọi người căn bản không biết nhiều thứ, Lê Gia Luận là người trong cuộc thì từ đầu đến cuối lại cười tủm tỉm, hai cánh tay đặt trên mặt bàn, mặc cho bí thư Vương đứng bên kia nói năng trịnh trọng thế nào, hắn vẫn tỏ ra binh tĩnh căn bản không có chút gợn sóng.
Lý Nhị Bình cũng biết việc này bí thư Vương sẽ áp dụng phương pháp của mình mà thông qua, nhưng ít nhất thì cũng phải nói ra những lời biện hộ, chẳng qua phải đến đúng điểm dừng thì thôi, cũng không nói thêm gì nữa. Nàng suy nghĩ giây lát, sau đó thay đổi chủ đề:
- Bí thư Vương, anh có xem qua báo cáo của phòng thống kê thành phố La Nam hay chưa, GDP năm nay của chúng ta đã đạt đến con số mười tám tỷ, kết quả đứng hạng thứ tư ở trong tỉnh đã xem như trong tầm tay. Dù là thành phố Đông Bộ cũng chỉ mạnh hơn chúng ta một chút mà thôi.
Lý Nhị Bình nói xong lời cuối cùng thì trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, dù sao thì thành tích gấp đôi như vậy cũng xem như hiếm thấy trong cả nước. Hơn nữa đây là hai năm thành phố La Nam liên tục phát triển gấp đôi, dù là ở thành phố duyên hải cũng không có được như vậy.
Dựa vào chiến tích mạnh mẽ này, đám lãnh đạo ban ngành thành phố La Nam đều được xem như là những người có tương lai tươi sáng.
Vương Tử Quân tất nhiên đã đọc qua bản báo cáo mà Lý Nhị Bình nhắc đến, hắn cũng rất thỏa mãn với những con số như vậy. Một năm qua vì phát triển thành phố La Nam, hắn đã lo lắng hết lòng, đã quan tâm hết mức, bây giờ đã đến thời điểm thu hoạch thành quả.
Tổng sản lượng là mười tám tỷ, như vậy chỉ kém một chút so với thành phố Đông Bộ mà thôi.
- Chủ tịch Lý, càng là sau này thì chúng ta càng không thể tự mãn, mỗi năm trôi qua thì nhiệm vụ của chúng ta sẽ càng thêm gian khổ hơn.
Vương Tử Quân nói, đúng lúc điện thoại trong tay vang lên. Cho đến nay Vương Tử Quân đều dùng hai chiếc điện thoại, chiếc điện thoại trong tay hắn căn bản là ít người biết được.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua dãy số, hắn cười nói:
- Chào bí thư Đường, tôi là Vương Tử Quân.
Đường Cảnh Ung ở bên kia cười nói:
- Tử Quân, cậu đang ở đâu vậy?
- Bí thư Đường, tôi đang ở thành phố La Nam, nếu lãnh đạo có chỉ thị, tôi sẽ nhất định đi đến nương tựa ngay.
Sau gần một năm ma xát, quan hệ giữa Vương Tử Quân và Đường Cảnh Ung càng thêm thân cận. Dù phương diện thân cận giữa hai người cũng không phải là đồng tâm hiệp lực, thế nhưng hợp tác càng có vẻ đắc ý nhiều hơn.
Sau khi biết được năng lượng của Vương Tử Quân ở tỉnh Sơn Nam và tiềm lực phát triển kinh tế của thành phố La Nam, Đường Cảnh Ung đã đứng vững gót chân ở tỉnh Sơn Nam đãc bắt đầu dùng ánh mắt ngang hàng nhìn Vương Tử Quân. Nhưng Đường Cảnh Ung càng biểu hiện ra một trạng thái ngang hàng thì Vương Tử Quân lại càng bảo trì sự tôn trọng với phó bí thư tỉnh ủy này, đây là nguyên tắc, người ta kính mình một thước thì ta tôn trọng một trượng.
- Ha ha, bí thư Vương bây giờ thật sự quá lo lắng rồi, bây giờ ở tỉnh Sơn Nam có ai không biết chỉ cần chạy hai giờ trên đường cao tốc là có thể từ La Nam đến Sơn Viên chứ? Nhưng cậu cũng đừng tự mình chạy đến, tôi cũng không có thời gian uốn rượu đâu.
Đường Cảnh Ung nói rồi thay đổi chủ đề:
- Tử Quân, nói cho cậu biết một tin tức, cậu nên nắm bắt.
Sau khi nghe Đường Cảnh Ung nói có một tin tức quan trọng, gương mặt Vương Tử Quân cũng dần trở nên ngưng trọng. Chợt nghe Đường Cảnh Ung nói:
- Tôi vừa rồi nhận được tin tức, vào cuối tuần thì một vị lãnh đạo trung ương sẽ đến nghiên cứu vấn đề phát triển của các thành phố trọng tâm ở tỉnh Sơn Nam.
"Vấn đề phát triển của thành phố trọng tâm!"
Từ văn phòng về nhà thì Vương Tử Quân mãi nghĩ đến lời nói của Đường Cảnh Ung, những ý nghĩ tươi mới liên tục lóe lên trong đầu.
Thành phố La Nam trước kia đã cực kỳ cẩn thận để kiếm vị trí thành phố trọng tâm cho mình, thế nhưng vì bên trên có người vung tay, kết quả thành phố trọng tâm rơi xuống đầu thành phố Tam Hồ. Sau khi có kết quả này, dù Vương Tử Quân vẫn luôn nở nụ cười trước mặt cán bộ nhân dân thành phố La Nam, thế nhưng lại căn bản không thể nào không quan tâm đến phương diện thành phố trọng tâm này.
Thực tế Vương Tử Quân cực kỳ coi trọng thành quả phấn đấu của mình hơn bất kỳ kẻ nào khác, dưới tình huống bất đắc dĩ thì hắn cũng chỉ có thể tuân theo mà thôi.
Vương Tử Quân là lãnh đạo một phương, hắn không thể nào làm rối loạn tiền phương được, càng không thể vì vậy mà phí hoài thời gian. Hắn chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, hơn nữa dùng biểu hiện của mình để chứng minh hành trình phát triển của thành phố La Nam.
Cũng may thành phố La Nam qua một năm phát triển đã chứng minh được tất cả, bây giờ lãnh đạo trung ương xuống nghiên cứu công tác của thành phố trọng tâm, là một cơ hội tuyệt hảo. Có cừu không báo chẳng phải là quân tử, một cơ hội tốt như vậy sao lại có thể bỏ qua cho được? Hơn nữa cũng đã đến thời điểm cho một vài người một bài học nhớ đời.
Nhưng phải làm thế nào? Tỉnh sẽ là người sắp xếp, căn bản không thể nào có khả năng cho lãnh đạo thành phố La Nam xen vào. Dù Thạch Kiên Quân là người giúp đỡ Vương Tử Quân rất nhiều, thế nhưng điều này liên quan đến đại cục của tỉnh Sơn Nam, rất nhiều chuyện bọn họ phải suy xét toàn diện, phải xuất phát từ đại cục của tỉnh Sơn Nam.
- Ba ba...
Tiểu Bảo đã đi rất vững, nó đang ôm lấy một quả bóng cao su có hình gấu chạy như quả cầu về phía Vương Tử Quân.
Khi thấy con trai thì những phiền não trong lòng Vương Tử Quân giống như chợt biến mất sạch sẽ, hắn duỗi hai tay ôm con vào lòng. Hắn hôn một cái thật mạnh lên mặt con, sau đó mới khẽ nói:
- Mẹ đi đâu rồi?
- Mẹ đang đọc sách.
Tiểu Bảo bị Vương Tử Quân hôn má thì duỗi miệng nói:
- Ba ba, Tiểu Bảo không cần ba ba hôn, Tiểu Bảo muốn cùng ba chơi bóng.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng vểnh miệng nhỏ nhắn đáng yêu của con trai, thế là nở nụ cười:
- Tốt tốt, ba ba trở thành người xấu rồi, ba ba sẽ chơi bóng với Tiểu Bảo.
Sau khi đi vào phòng khách, Tiểu Bảo ném quả bóng cao su cho Vương Tử Quân. Hắn nhìn quả bóng chậm rãi chạy đến, thế là cố ý chụp hụt, hơn nữa còn ngã sấp xuống đất, chọc cho con trai cười ha ha.