- À...Bí thư Vương, tôi cũng thật sự không biết phải xử lý sao cho tốt, dù sao thì xử lý quá nặng cũng sẽ làm cho nhiều người thêm đồng tình đứng về phía Lê Gia Luận, hơn nữa càng làm cho có nhiều người sinh ra tư tưởng chống lại thành phố Tam Hồ. Nếu sự việc tiếp diễn và càng ngày càng mở rộng, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai thành phố chúng ta.
Khương Long Cương cúi đầu khuất phục, hắn dùng giọng không yên nói.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Cậu có thể nghĩ đến phương diện này, thật sự đã tiến triển khá nhiều.
Khương Long Cương thấy bí thư Vương không nổi giận thì thở ra một hơi, đồng thời cảm thấy vui vẻ vì chính mình có thể nói ra được những lời như vừa rồi. Hắn nhanh chóng tiến lên rót trà cho bí thư Vương, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của bí thư Vương.
Vương Tử Quân dù đang xem xét văn kiện nhưng trong lòng lại nghĩ đến những ý kiến của Khương Long Cương ở phương diện xử lý Lê Gia Luận. Thật ra hắn đã sớm biết kết quả, đồng thời kết quả vào lúc này chỉ là bước tiến đầu tiên mà thôi.
Nếu bước đầu tiên đã hoàn thành, như vậy chỉ có thể tiếp tục bước tiếp theo.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm xem nên tiếp tục tiến lên như thế nào, Đổng Trí Tân chợt đẩy cửa đi vào. Sau nửa năm làm thư ký trưởng văn phòng thị ủy, thư ký trưởng Đổng Trí Tân đã khác hẳn dĩ vãng, càng có vẻ tinh thần, lúc này nhìn qua làm cho người ta sinh ra cảm giác gió xuân lồng lộng.
Đổng Trí Tân được xem là một vị thường ủy thị ủy được chính Vương Tử Quân nhấc tay đề bạt, căn cứ vào nguyên nhân này mà hắn có được những đặc thù trong nhóm thường ủy La Nam, nhiều phương diện còn mạnh hơn cả phó bí thư thị ủy, lời nói có độ nặng. Tất nhiên hắn cũng là một người khôn khéo, hắn biết trong quan trường chú trọng nhất cũng không phải là năng lực, chủ yếu là quyền mưu và quan hệ.
- Bí thư Vương, vừa nhận được thông báo từ tuyến trên, yêu cầu chín giờ sáng ngày mai ngài đến tham gia hội nghị trên tỉnh.
Đổng Trí Tân châm trà vào ly cho Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng cung kính nói.
- Có nói rõ là vì chuyện gì không?
Vương Tử Quân đặt bút xuống, hắn trầm giọng nói với Đổng Trí Tân.
- Người thông báo không nói gì, nhưng tôi đã liên hệ với bí thư Đường, hình như lãnh đạo tuyến trên muốn đến tỉnh Sơn Nam chúng ta khảo sát các thành phố trọng tâm.
"Là hội nghị mở ra vì sự kiện thành phố trọng tâm? Xem ra lãnh đạo trung ương đã sắp đến Sơn Nam rồi!"
Vương Tử Quân mở lịch ra xem, sau đó thuận miệng hỏi:
- Như vậy chúng ta tham gia làm gì?
- Ngài và chủ tịch Hà cùng tham gia.
Đổng Trí Tân ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân rồi nói tiếp:
- Tôi đã thông báo cho chủ tịch Hà rồi.
Vương Tử Quân gật đầu, Đổng Trí Tân ở lại báo cáo thêm vài phương diện công tác, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của bí thư Vương.
Tỉnh ủy mở hội nghị, điều này thật sự nằm trong dự đoán của Vương Tử Quân. Dù sao thì sự kiện khảo sát của lãnh đạo trung ương lần này cũng là chuyện lớn với tỉnh Sơn Nam, trong tỉnh chắc chắn sẽ có dự tính sẵn, trước tiên sẽ sắp xếp cho các thành phố trong tỉnh, mà tỉnh ủy sẽ cho ra sắp xếp thế nào?
Vương Tử Quân thầm suy tính kế hoạch của mình, hắn cảm thấy hình như vẫn còn thiếu thiếu cái gì đó, thế nhưng lúc này lại căn bản không nghĩ ra được.
Khi hắn đang trầm mặc thì điện thoại chợt vang lên, hắn cầm lấy điện thoại, chợt nghe thấy bên trong vang lên giọng nói của trưởng phòng tổ chức Đảng Hằng:
- Bí thư Vương, công tác kiểm tra xây dựng đảng đã được xác định, ngài có nên xem xét lại không?
"Xác định rồi?"
Vương Tử Quân chợt chấn động, vừa rồi hắn còn rất nghi hoặc, bây giờ lại bị một lời nói của Đảng Hằng làm cho chấn động và bừng tỉnh. Cuối cùng hắn cũng đã xác định được một điểm còn thiếu, thì ra trước đó mình sắp xếp đã có chỗ sơ hở: Nếu như thành phố Tam Hồ không nằm trong danh mục khảo sát của lãnh đạo trung ương, như vậy tất cả sắp xếp của mình sẽ tan thành mây khói.
Chỉ sau giây lát thì đầu óc Vương Tử Quân bắt đầu xoay chuyển, lúc này hắn chỉ có một ý nghĩ, đó chính là phải làm sao cho thành phố Tam Hồ nằm trong tuyến đường khảo sát của lãnh đạo trung ương.
Vương Tử Quân trầm mặc làm cho Đảng Hằng ở đầu dây bên kia thật sự không biết phải làm sao, dù sao hắn cũng đang lên tiếng báo cáo công tác cho bí thư Vương, bây giờ bí thư Vương không lên tiếng, như vậy là có ý gì?
Nếu như là người bình thường thì sẽ cảm thấy rất ngượng ngùng, lãnh đạo không lên tiếng, anh không phải sẽ cảm thấy nóng lòng như lửa đốt sao? May mà Đảng Hằng và Vương Tử Quân cũng không phải là mối quan hệ bình thường, hắn do dự giây lát rồi trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, nếu không bây giờ tôi đến đưa báo cáo cho ngài, ngài cho ra ý kiến rồi định đoạt!
Đảng Hằng lên tiếng làm cho Vương Tử Quân bừng tỉnh, hắn cười cười nói:
- Tốt, tôi chờ anh.
Sau khi khẽ buông điện thoại thì tâm tư của Vương Tử Quân chợt nghĩ đến phương diện kiểm tra, dưới tình huống bình thường thì phương án đều do lãnh đạo tỉnh ủy cung cấp, thượng cấp cũng sẽ có thể chọn lựa phương án, thế nhưng lãnh đạo xuống thị sát thường không cho ra bất kỳ dị nghị gì với con đường mà lãnh đạo địa phương đã vạch sẵn.
Như vậy có thể thấy quyền lợi xác định địa điểm khảo sát của lãnh đạo trung ương nằm trong tay lãnh đạo tỉnh.
Bây giờ đám lãnh đạo tỉnh thấy rất rõ ràng tình huống của thành phố La Nam và thành phố Tam Hồ, mặc dù các vị lãnh đạo tỉnh phần lớn là bỏ phiếu không tán thành cho thành phố Tam Hồ tiến lên làm thành phố trọng tâm, thế nhưng bọn họ cũng không hy vọng lãnh đạo thượng cấp vấp phải vấn đề gì ở phương diện lần này.
Đám lãnh đạo tỉnh không hy vọng gặp chuyện không may, tất nhiên sẽ không sắp xếp thành phố Tam Hồ vào trong cung đường khảo sát của lãnh đạo. Nếu như lãnh đạo thấy thành phố Tam Hồ bị thành phố La Nam vượt mặt, thành phố La Nam còn phát triển tốt hơn cả thành phố Tam Hồ, như vậy lãnh đạo trung ương sẽ có phản ứng gì.
Bây giờ là thời buổi xã hội chuyển hình, các loại mâu thuẫn bùng lên, cực kỳ sắc nhọn, chỉ cần có chút không chú ý, lãnh đạo cũng không phải nhìn thành tích của anh, nhưng nếu anh làm kém thì lãnh đạo cũng sẽ chẳng buồn nhìn. Vì vậy nghênh đón lãnh đạo đến khảo sát phải làm tốt công tác ổn định, nhiều một việc không bằng ít đi một việc, dù có yếu kém cũng phải cố gắng làm ra vẻ, phải làm cho bừng bừng màu sắc, cần phải chú ý, việc xấu trong nhà không nên để lộ ra ngoài.
Thành phố La Nam dù phát triển rất tốt, thế nhưng nếu rơi vào trong mắt lãnh đạo thượng cấp thì cũng không phải là phúc hay là họa. Ai cũng nói đã là phúc thì không phải là họa, nếu là họa thì khó tránh, tất nhiên người ta cũng không chịu mạo hiểm quá mức.
Vương Tử Quân thầm nghĩ đến khả năng lãnh đạo tỉnh lần này sẽ không để cho thành phố Tam Hồ vào trong danh sách thăm viếng, vẻ mặt hắn càng thêm ngưng trọng. Thế nhưng nếu hắn bỏ qua cơ hội tuyệt hảo lần này, hắn thật sự cảm thấy không cam lòng.
Nhưng phải làm sao để thành phố Tam Hồ trở thành một điểm trong hành trình khảo sát của lãnh đạo bây giờ?