Nhưng khi thời gian liên tục trôi qua, địa vị hai người liên tục biến đổi. Trước kia Vương Tử Quân trong mắt Lý Dật Phong chỉ là một viên chủ tịch huyện dưới quyền, có thể tùy tiện sai khiến. Nhưng bây giờ tất cả đã chuyển dời, tuy Lý Dật Phong là bí thư thị ủy kiêm thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng địa vị của Vương Tử Quân cũng đã ngang hàng với hắn rồi.
Vương Tử Quân bây giờ cũng là bí thư thị ủy, hơn nữa còn là bí thư thị ủy một thành phố phát triển như La Nam, vì vậy Lý Dật Phong gọi điện thoại cũng không thể không suy xét đến phương diện này.
- Chào lãnh đạo, trong lúc cấp bách ngài vẫn còn nhớ đến tâhuộc hạ, thật sự làm cho tôi cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng.
Vương Tử Quân thầm suy đoán ý nghĩ của Lý Dật Phong, trong miệng lại dùng giọng nhiệt tình nói.
Vương Tử Quân nói lời này làm cho tâm tình của Lý Dật Phong rất vui vẻ, trong thành phố An Dịch có không ít người báo cáo công tác cho hắn, nói những lời dễ nghe, nhưng hắn căn bản là không kích động. Nhưng Vương Tử Quân thì khác, dù sao thì thân phận của đối phương đã khá cao, tuy còn trẻ nhưng lại là một người ngồi cùng hàng với Lý Dật Phong, những lời nịnh nọt nói ra từ miệng Vương Tử Quân tất nhiên sẽ làm cho người ta cảm thấy thoải mái hơn.
Trong mắt Lý Dật Phong thì Vương Tử Quân tuy là người cực kỳ cá tính nhưng bản thân cũng có chút bản lĩnh. Người này từng bước tiến lên mây xanh, như diều gặp gió. Nếu dùng ánh mắt bình tĩnh quan sát thì thấy Vương Tử Quân có thể bò lên vị trí hôm nay cũng là vì có bản lĩnh cứng rắn và kỳ ngộ tuyệt đối. Những người có chút bối cảnh trong quan trường thì cũng không khó tiến lên, quan trọng là có tiến lên vị trí cao vời hay không.
Vương Tử Quân là người có đủ thông minh tài cán, có đầy đủ cố gắng và biểu hiện, tất nhiên cũng không thể không có kỳ ngộ. Cán bộ vào thời kỳ điều động phải có biến đổi, Vương Tử Quân làm tốt điều này; vào thời kỳ có chỉ thị trẻ hóa cán bộ thì Vương Tử Quân cũng vượt qua; lúc này là thời kỳ mà các thành phố phát triển kinh tế sẽ được tiến vào thường ủy tỉnh ủy, Vương Tử Quân giống như cũng sắp vượt qua. Đến nổi trong tỉnh Sơn Nam có một vài người nói lời ghen ghét sau lưng: Những năm nay tiểu nhân và phụ nữ là khó so sánh với nhau được, phụ nữ có thể "dễ dàng" đi lên, nhưng Vương Tử Quân là người bị đẩy lên.
Lý Dật Phong thầm nghĩ như vậy, thế nhưng ngoài miệng lại dùng giọng khách khí nói:
- Này bí thư Tử Quân, anh nếu tự xưng là thuộc hạ, như vậy phải nói với chủ tịch Thạch. Hai chung ta là anh em, anh muốn dùng giọng lừa gạt để tìm niềm vui cho tôi cũng không được đâu.
Kính người một thước thì người ta kính lại một trượng, Lý Dật Phong dù là người làm việc có chút mềm mỏng, thế nhưng phương diện này lại cực kỳ nghiêm túc. Hơn nữa hắn bây giờ cũng hy vọng có mối quan hệ tốt với Vương Tử Quân, vì vậy hai người được hắn nói thành anh em.
Vương Tử Quân căn bản cảm thấy có chút buồn cười với cách xưng hô của Lý Dật Phong, thế nhưng hắn cũng không từ chối. Năm xưa khi Lý Dật Phong anh là chủ tịch thành phố An Dịch, cũng không tỏ ra bình dị gần gũi như vậy chứ?
Hai người Vương Tử Quân và Lý Dật Phong ôn lại những chuyện cũ ở thành phố An Dịch, ôn lại những khoảng thời gian vui vẻ. Lý Dật Phong chợt dùng giọng cảm khái nói:
- Bí thư Đông Phương thật sự là có mắt nhìn người, đã sớm biết Tử Quân không phả là cá trong ao. Năm xưa khi kéo huyện Hồng Bắc của tỉnh Chiết Giang về thành phố An Dịch thì bí thư Đông Phương đã nói rất rõ ràng, thu hoạch lớn nhất của tỉnh Sơn Nam chúng ta không phải là vài trăm ngàn dân của huyện Hồng Bắc, chủ yếu nhất là một Vương Tử Quân.
- Bí thư Đông Phương thật sự là nói quá chuẩn, anh ấy vốn bồi dưỡng anh thành cán bộ có khả năng ở thành phố An Dịch, không ngờ ao nhỏ không giữ được giao long, bây giờ anh đã phát triển lên đến tầng cao mới rồi.
Lý Dật Phong năm xưa cũng không thiếu tình huống tranh đấu gay gắt với Trịnh Đông Phương, nhưng lúc này hắn có cảm tình nhắc lại bí thư Trịnh, cũng là vì Trịnh Đông Phương là thượng cấp của Vương Tử Quân, có không ít tác động đến Vương Tử Quân. Hắn nói tốt cho bí thư Trịnh Đông Phương cũng chính là nói tốt cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nói hai câu khiêm tốn với bí thư Lý Dật Phong, sau đó còn nói khi nào rảnh sẽ hẹn cùng Lý Dật Phong đi gặp mặt bí thư Trịnh Đông Phương, cuối cùng thì mọi người mới di dời chủ đề.
- Bí thư Vương, tôi có chuyện muốn cầu anh. Có nhiều xí nghiệp thành phố An Dịch chạy đến chỗ tôi, bọn họ hy vọng có thể được tham gia hội nghị phát triển kinh tế của thành phố La Nam.
Lý Dật Phong nói đến đây thì tỏ ra có chút khó xử:
- Lúc này chúng ta nên phục vụ tốt cho các xí nghiệp, tôi cũng không thể không làm khác được, thế nên kính nhờ anh giúp đỡ một chút.
Vương Tử Quân cũng không có yêu cầu quá cao với các xí nghiệp tham gia hội nghị phát triển kinh tế như Lý Nhị Bình, hơn nữa xí nghiệp đến cũng chỉ là dự thính, có được hạng mục hay không còn phải trông nhờ vào mình.
- Bí thư Lý, lúc đầu tôi đã phân phó giao hội nghị phát triển kinh tế lần này cho ủy ban nhân dân thành phố phụ trách cụ thể. Tôi nghe nói bọn họ đã cho ra quy định, những xí nghiệp muốn tiến vào hội nghị phát triển kinh tế phải dựa vào thực lực bản thân. Nhưng ngài đừng nóng vội, chỉ cần có Vương Tử Quân tôi ở chỗ này, ngài chỉ cần mở miệng thì tôi sẽ không nói hai lời, sẽ nhanh chóng chứng thực cho lãnh đạo.
- Cám ơn bí thư Tử Quân.
Lý Dật Phong vừa nói lời cảm tạ vừa dùng giọng chân thành nói:
- Tử Quân à, anh là người nể tình cũ, tôi thật sự rất vui mừng, chuyện kia anh cứ yên tâm, tôi biết rất rõ rồi...
Vương Tử Quân đặt điện thoại của Lý Dật Phong xuống mà biết Lý Nhị Bình cho ra quy củ để hạn chế doanh nghiệp tham gia danh sách hội nghị phát triển kinh tế thật sự là phương án quảng cáo rất tốt cho mình. Lúc này các doanh nghiệp ở tỉnh Sơn Nam cảm thấy nếu như không tham gia hội nghị phát triển kinh tế thành phố La Nam, như vậy sẽ là một lời chối bỏ với tình huống phát triển của mình, nếu không tham gia một hội nghị như vậy thì rõ ràng là quá đáng tiếc và xui xẻo.
Chuông điện thoại liên tục vang lên, không ngờ cả buổi chiều Vương Tử Quân chỉ có một nhiệm vụ là tiếp điện thoại. Người gọi đến chủ yếu là các lãnh đạo thành phố trong tỉnh Sơn Nam, nội dung lời nói đều căn bản là giống nhau, đó là lên tiếng cầu cạnh cho các xí nghiệp bị xếp ra ngoài cổng phòng hội nghị.
Vương Tử Quân lắc đầu có chút khó chịu, hắn đứng lên ghế, đồng thời cho ra quyết định, loại chuyện này không nên tiếp tục.
Khi Vương Tử Quân đến trước cửa sổ thì điện thoại vang lên, tuy hắn đã rất sợ tiếp điện thoại, nhưng vẫn không thể không cầm lên xem xét. Vì bâ giờ hắn chỉ là bí thư thị ủy thành phố, căn bản không có quyền tắt máy.
- Bí thư Tử Quân, tôi là Thạch Kiên Quân!
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm bổng của Thạch Kiên Quân.