Hà Khởi Duệ cảm thấy trong lòng phát lạnh, hắn thật sự rất nôn nóng bất an, vì thế căn bản là mở miệng trách mắng một vị cục trưởng chạy đến báo cáo công tác.
Động tác của Kim Điền Lạc và Tống Ích Dân không thể nghi ngờ gây ra áp lực rất lớn cho Hà Khởi Duệ, hắn nhìn hai người kia đi vào trong phòng làm việc của bí thư Vương, thế là bàn tay cầm thuốc có chút run rẩy.
"Đi thôi!"
Hà Khởi Duệ có chút do dự, sau đó đi ra khỏi phòng làm việc của mình.
- Tút tút tút.
Dúng lúc này chuông điện thoại vang lên dồn dập, Hà Khởi Duệ có chút do dự, sau đó nhấc điện thoại lên.
- Alo, là chủ tịch Hà phải không?
Đầu đây bên kia truyền đến âm thanh của phó chủ tịch thường vụ Lý Nhị Bình.
- Tôi là Hà Khởi Duệ, chào chủ tịch Lý!
Tuy tâm tình rất phiền muộn nhưng Hà Khởi Duệ vẫn nhanh chóng để mình tỉnh táo trở lại, hắn nói vào điện thoại theo đúng bản năng.
Lý Nhị Bình ở bên kia mở miệng chào hỏi Hà Khởi Duệ, sau đó khẽ nói:
- Chủ tịch Hà, hôm nay tôi có chút không được khỏe, thế là đến bệnh viện đo huyết áp, bác sĩ nói tôi phải tịnh dưỡng vài ngày. Anh nhà tôi nói tôi cần phải đến bệnh viện tĩnh dưỡng một phen, đi đến thành phố Sơn Viên trị liệu, thế nên bây giờ gọi điện thoại đặc biệt xin anh nghỉ vài ngày.
Lý Nhị Bình nói ra lý do rất bình thường, thế nhưng nghe vào trong tai lại làm cho Hà Khởi Duệ liên tục cười lạnh. Người phụ nữ này quá thông minh, vào tình huống khó xử thì ba mươi sáu kế chọn phương pháp chuồn là thượng sách.
Tuy trong lòng Hà Khởi Duệ thật sự xem thường Lý Nhị Bình, thế nhưng đối phương làm như vậy thì hắn căn bản không thể làm gì được. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói vào đầu đây bên kia:
- Chủ tịch Lý, sức khỏe là quan trọng, chị cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.
Hà Khởi Duệ cúp điện thoại và nhận ra nhân tình ấm lạnh, lòng người quá dễ đổi thay.
Trước đó khi biết được Vương Tử Quân sẽ tiến vào thường ủy tỉnh ủy, Lý Nhị Bình thật sự hoạt động rất mạnh, rất nhiều chuyện căn bản không báo cáo cho mình, trực tiếp đến tìm Vương Tử Quân.
Cũng may bí thư Vương là người chú trọng quy củ, rất quan tâm đến cảm nhận của Hà Khởi Duệ, thế cho nên luôn đẩy những phạm vi quyền lực thuộc về phạm vi của mình vào trong tay chính mình.
Hà Khởi Duệ nghĩ đến kinh nghiệm nhập gánh công tác trong thời gian hai năm qua với bí thư Vương, tâm tư bàng hoàng của Hà Khởi Duệ chợt trở nên kiên định. Cây ngay không sợ chết đứng, chính mình trong sạch sẽ không sợ người ta dội nước bẩn lên người. Mặc kệ sau này bí thư Vương sẽ có kết quả gì, nhưng có một vấn đề có thể xác định, đây là một người cộng sự cực kỳ tuyệt vời, dưới tình huống này mình căn bản không thể nào không biết xấu hổ để chơi trò ném đá xuống giếng.
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Hà Khởi Duệ nhanh chóng đi về phía phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Lữ Hâm Sâm là một trong những vị thường ủy thị ủy biết được tin tức sớm nhất, phòng tuyên truyền có những người đặc biệt chú trọng inte, hắn là trưởng phòng tuyên truyền thì càng là người đầu tiên được biết đến những tin tức quan trọng.
Khi nghe đến sự việc này thì Lữ Hâm Sâm tất nhiên không tin là thật, nhưng khi hắn mở trang web kia lên, hắn nhìn vào người đàn ông trong hình, đó đúng là Vương Tử Quân.
Dù Lữ Hâm Sâm không biết rõ chiếc đồng hồ của Vương Tử Quân, nhưng trang web kia làm hắn cảm nhận được sự thật. Sau khi xác nhận sự việc, hắn thật sự sinh ra xúc động đến báo cáo với Vương Tử Quân.
Nhưng khi Lữ Hâm Sâm rời khỏi bàn làm việc của mình thì lại ngồi xuống, những chuyện này chính mình nên báo cáo với Vương Tử Quân sao?
Vương Tử Quân gặp phải sự kiện lần này thì sẽ rơi vào hoàn cảnh gì? Những ý nghĩ này điên cuồng xoay tròn trong đầu Lữ Hâm Sâm.
Lữ Hâm Sâm là một người tham chính nhiều năm, hắn đã ngửi được từ trên trang web kia mùi hương âm mưu hại người. Vào đúng thời điểm này lại có một sự kiện như vậy xuất hiện, tuyệt đối là có mục đích.
Không phải vì đang cố tình hỗ trợ một bên đang tham gia tranh chấp vị trí thường ủy tỉnh ủy đấy chứ?
Trong số các vị thường ủy thị ủy La Nam, Lữ Hâm Sâm có thể nói là một người luôn ở ngoài vòng quan hệ của Vương Tử Quân. Tuy hắn thật sự rất muốn gia nhập vào vòng tay của bí thư Vương Tử Quân, thế nhưng mãi mà hắn vẫn không tìm được sự tín nhiệm của bí thư Vương.
Sáng hôm nay Lữ Hâm Sâm còn đang suy nghĩ xem phải làm sao để đẩy mạnh công tác tuyên truyền, để mình lộ mặt ra với bí thư Vương, cũng cho bí thư Vương biết mình tận tâm tận tụy và trung thành như thế nào.
Nhưng trang web kia làm cho tất cả những suy nghĩ của Lữ Hâm Sâm chợt biến đổi, lúc này bí thư Vương là người nhất ngôn cửu đỉnh ở thành phố La Nam đang gặp phải phiền toái, nếu điều tra có thể rơi xuống chín tầng địa ngục.
Chính mình nên làm gì bây giờ?
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Lữ Hâm Sâm chợt nhấc điện thoại lên gọi cho phó bí thư thị ủy Trương Hợp Tuân. Hắn và Trương Hợp Tuân có quan hệ không tệ, nếu sự việc bị thẩm tra, như vậy Trương Hợp Tuân sẽ có khả năng tiến lên.
Trương Hợp Tuân nghe được tin tức này cũng giật mình líu lưỡi, hắn trầm ngâm giây lát rồi chỉ nói ra năm chữ:
- Giả vờ như không biết.
Tuy chỉ là năm chữ nhưng bên trong lại ẩn giấu nội dung vô hạn, giả như không biết chính là một biểu hiện phân biệt giới tuyến với Vương Tử Quân, là một phương thức tự bảo vệ chính mình vào lúc này.
Lữ Hâm Sâm hiểu tâm tư của Trương Hợp Tuân, đông thời cực kỳ bội phục với phản ứng nhanh chóng của Trương Hợp Tuân. Đây là thời điểm cực kỳ mẫn cảm, dù là gì cũng không thể phạm sai lầm, nếu làm như không biết gì và không quan tâm, như vậy là kế sách tốt nhất.
Trong đầu Lữ Hâm Sâm liên tục có nhiều ý nghĩ, hắn trực tiếp đưa báo cáo vào trong một xấp văn kiện dày đặc trước mặt. Hắn rót cho mình một ly trà, ngồi lên ghế của mình, bắt đầu suy tính về những bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Nếu có thẩm tra thì thành phố La Nam sẽ có biến hóa lớn, Lữ Hâm Sâm nhất định phải nắm chặt cơ hội trong sự biến hóa này. Hà Khởi Duệ cũng giống như Lữ Hâm Sâm, bây giờ đã là chủ tịch thành phố La Nam, đối phương sở dĩ được đề bạt vì là người đầu tiên tiến vào trong vòng tay của Vương Tử Quân.
Nếu như mình có thể nắm bắt cơ hội, một vị trí phó bí thư thị ủy cũng không phải là vấn đề.
Trong đầu chậm rãi nghĩ thông suốt, Lữ Hâm Sâm càng lúc càng nở nụ cười. Nhưng khi nghĩ đến Vương Tử Quân, hắn thầm thở dài một hơi. Tuy hắn và Vương Tử Quân có quan hệ bình thường, thế nhưng không thể không thừa nhận đó là một người có năng lực.
Quá đáng tiếc.
Nếu như không có việc gì khác thì mỗi ngày vào lúc bảy rưỡi thì bí thư Hào Nhất Phong sẽ đi đến phòng làm việc của mình. Những người quen thuộc với bí thư Nhất Phong đều biết nửa giờ sau khi lãnh đạo đi vào trong phòng làm việc chính là thời điểm căn bản không nên quấy rầy.
Hào Nhất Phong sử dụng nửa giờ đầu tiên sau khi đi làm để tự suy nghĩ về nhiều vấn đề. Lão là bí thư tỉnh ủy, có quá nhiều chuyện yêu cầu lão phải quan tâm. Gần đây lão làm việc luôn luôn chú trọng công tác xem xét, thế nên cần có thời gian chải chuốt công tác của mình.
Hào Nhất Phong viết ra mười chữ trên giấy nháp, sau đó lão đứng lên khỏi ghế, cầm lấy chiếc bình tưới nước nhỏ đi đến bên cạnh chậu hoa.
Nước đổ lên lá cây, nhìn qua thấy rất xanh tươi ướt át, nhưng Hào Nhất Phong tưới hoa có tâm tư không yên lòng, trong đầu nghĩ đến cuộc điện thoại đêm qua.
Tối qua người gọi điện thoại đến là một vị bộ trưởng, tuy đối phương không quá quen thuộc với Hào Nhất Phong, thế nhưng ban ngành đối phương nắm trong tay lại căn bản là có thực quyền, không thể xem thường.
Vị bộ trưởng kia nói chuyện cực kỳ hàm súc, thế nhưng nội dung lời nói là thế nào thì Hào Nhất Phong hiểu rõ ràng. Tuy vị bộ trưởng đại nhân chỉ yêu cầu đồng chí Nhất Phong hỗ trợ một người, thế nhưng trước đó lại dùng hai chữ "chúng ta".
Hai chữ chúng ta không phải là một sai lầm trong cách dùng từ của vị bộ trưởng kia, mà cho thấy không phải là ý của một mình hắn.
Hào Nhất Phong biết rất rõ, vị bộ trưởng kia nói không quá rõ ràng, thế nhưng ý nghĩa bên trong đã mơ hồ di động, chỉ cần cẩn thận xem xét thì thấy rõ hương vị của nó là như thế nào. Lúc đó lão đã mở miệng cho qua, thế nhưng bây giờ lão nên chứng thực nó như thế nào đây?