Khoảng thời gian này Mạc Tiểu Bắc bình tĩnh hơn rất nhiều, thường ngày nàng rất quý khí, gặp ai cũng không nói nhiều, bộ dạng có chút hờ hững. Nhưng sau sự kiện chiếc đồng hồ của Vương Tử Quân, nàng giống như biến đổi hơn rất nhiều, hòa khí hơn. Dù là thấy ai thì nàng cũng cười cười, nói việc nhà với Tiểu Na, quan tâm đến củi gạo dầu muối, theo như lời của Tiểu Na thì thật sự "ngọt hơn".
Ngọt hơn chính là một câu thổ ngữ của quê nhà Tiểu Na, nói dễ hiểu hơn chính là một người sinh ra nhiều cảm ngộ về cuộc sống và nhân sinh. Nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy Mạc Tiểu Bắc trở nên mê ly, có một xúc động muốn vuốt ve không nói nên lời. Ví dụ như hiện tại, Tiểu Na ẵm Tiểu Bảo Nhi đứng sau lưng, tâm tư của Mạc Tiểu Bắc còn đang ở trên máy tính, nàng căn bản không phát giác ra hai người Tiểu Na và Tiểu Bảo Nhi.
- Bí thư Vương, sau này ngài còn đeo chiếc đồng hồ Patek Philippe không?
Vấn đề này được đưa ra thì lập tức làm cho mọi người chợt im ắng. Vương Tử Quân dừng lại giây lát, sau đó nói ra đáp án:
- Tôi tình nguyện mãi mãi đi cùng người tôi yêu.
Màn hình dừng lại vài giây, sau đó có hàng loạt lời nói xuất hiện:
- Vương Tử Quân, tôi ủng hộ anh.
- Bí thư Vương, chúc ngài và Mạc nữ sĩ hạnh phúc mỹ mãn.
...
- Mẹ, sao mẹ lại khóc?
Tiểu Bảo Nhi vùng khỏi lòng Tiểu Na, nó chạy đến bên cạnh hỏi mẹ.
Mạc Tiểu Bắc cười cười, nàng ôm lấy con trai rồi dùng giọng dịu dàng nói:
- Không, mẹ đang nhớ đến con trai bảo bối mà.
- Lấy lòng người!
Nguyễn Chấn Nhạc tức giận đẩy bàn đứng lên.
Lời nói của Nguyễn Chấn Nhạc căn bản là quá rõ ràng, có ý nghĩa còn lớn hơn với tranh chấp giữa hắn và Vương Tử Quân.
Tuy chỉ là những lời nói ngắn gọn nhưng đó lại biểu hiện ý nghĩ của cư dân mạng, bọn họ lúc này cùng tụ hội ở một chỗ, cùng nói ra những lời giúp đỡ mạnh mẽ như thác lũ.
Có những lời giúp đỡ của dư luận thì những ảnh hưởng mặt trái của sự kiện Vương Tử Quân đeo đồng hồ Patek Philippe đã tan thành mây khói, lúc này hắn thật sự sinh ra cảm giác hòa hảo cực độ.
Cục diện biến chuyển như bây giờ thật sự không nằm trong sự chờ đợi của bí thư Nguyễn Chấn Nhạc.
- Em của em làm việc không ra thể thống gì, sao hắn không điều tra cho rõ ràng mà lại đặt xuống quả bom lớn như vậy?
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn chằm chằm vào Tào Chân Nhi, hắn không nhịn được phải mở miệng phàn nàn.
Thật ra dưới tình huống bình thường thì Nguyễn Chấn Nhạc rất ít khi từ chối trách nhiệm vốn là của chính mình, hắn cảm thấy những con người như vậy thật sự là quá bất lực, biểu hiện không ra gì. Nhưng lúc này hắn thật sự không nhịn được, bây giờ một nồi cơm chưa chín kỹ được dọn ra, có thể trách ai? Tất nhiên phải là người khởi xướng, là Tào Viễn.
Tào Chân Nhi chợt đỏ mặt, thế nhưng nàng không phát tác mà chỉ dùng giọng lạnh lùng nói:
- Nếu như việc này có thể thỏa mãn tâm nguyện của anh, như vậy sau này anh có coi Tào Viễn là công thần hay không?
Nghĩ đến câu nói của Vương Tử Quân, tôi tình nguyện đi cùng người tôi yêu mãi mãi về sau, thế là Tào Chân Nhi không khỏi cảm thấy êm ẩm. Chuyện người mình yêu thì thế nào? Lúc này Tào Chân Nhi chợt cảm thấy chính mình và Nguyễn Chấn Nhạc căn bản không còn được chút hy vọng nào.
Tào Chân Nhi nhìn Nguyễn Chấn Nhạc cất bước đi ra, nàng chợt cảm thấy vừa bi phẫn vừa căm tức, lại cực kỳ ủy khuất, cảm thấy đau khổ muốn rơi nước mắt.
- Tiểu tử này đúng là, cũng biết nói ra những lời lấy lòng người khác như vậy.
Trong biệt thự của Lâm Trạch Viễn, lúc này Vương Quang Vinh đang ngồi vững vàng uống trà rất tự đắc, lão cười tủm tỉm nói với Lâm Trạch Viễn.
Lâm Trạch Viễn lúc này cũng đã rời khỏi máy tính của mình, sự việc đến nước này thì kết quả đã quá rõ ràng rồi. Lão nâng ly trà sứ men xanh rồi chỉ về phía Vương Quang Vinh nói:
- Anh Vương, nhìn bộ dạng đắc ý của anh kìa, miệng ngoác đến lỗ tai mất rồi.
Lúc này Vương Quang Vinh căn bản không che giấu sự hưng phấn của mình, lão cười ha hả nói:
- Con dâu của tôi rất ít nói, không ngờ lại có bản lĩnh lớn như vậy, xem ra sau này cần phải học tập bồi bổi tri thức máy tính mới được.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại vang lên, Lâm Trạch Viễn nhìn thoáng qua chiếc điện thoại màu đỏ của mình, sau đó tiến đến cung kính cầm lấy điện thoại nói:
- Tôi là Lâm Trạch Viễn.
- Trạch Viễn, người thanh niên kia thật sự là rất tốt.
Lâm Trạch Viễn nghe thấy lãnh đạo nói lời tán thưởng với Vương Tử Quân, thế là cười ha hả nói:
- Lãnh đạo, đây cũng đều nhờ vào kết quả ngài khổ tâm bồi dưỡng. Năm xưa nếu không đi theo ngài mưa dầm thấm lâu, không có sự ảnh hưởng của ngài, tôi cũng không có được ánh mắt ái tài như vậy.
- Hì hì, anh cũng đừng rót thuốc mê với tôi, chúng ta vừa gõ đầu đồng chí kia, vừa chú trọng bồi dưỡng mới được...
Lâm Trạch Viễn đặt điện thoại xuống, nụ cười trên mặt càng tươi sáng vài phần. Lão nhìn về phía gương mặt cực kỳ chú ý của Vương Quang Vinh, sau đó đột nhiên nói:
- Tối nay chúng ta uống vài ly.
Vương Quang Vinh mơ hồ nghe thấy Lâm Trạch Viễn và người trong điện thoại nói về chuyện của con mình, vì vậy cảm thấy ngứa ngáy vì nội dung cuộc điện thoại. Lúc này lời đề nghị của Lâm Trạch Viễn căn bản là động vào đáy lòng lão. Lúc này lão tin tưởng, một khi ngồi vào bàn rượu, tất cả những lời tri kỷ sẽ có thể được phát ra từ miệng bí thư Lâm Trạch Viễn.
- Vậy thì uống vài ly.
...
Cuộc trò chuyện trực tuyến đã chuẩn bị kết thúc, lúc này đám phóng viên ở hiện trường đã thu dọn đồ đạc của mình. Đúng lúc này điện thoại của Lý Băng chợt vang lên.
- Anh Nhất.
Lý Băng nhìn hai chữ trên điện thoại, thế là vẻ mặt chợt căng cứng. Sau khi nàng báo danh ở tòa soạn, nàng tiếp xúc được với vài người là lãnh đạo các ban bệ, anh Nhất là một người cao cao tại thượng, chưa từng liên lạc với mình, sao hôm nay lại khác thường như vậy!
- Lý Băng, tôi là Triệu Đức Lễ, bây giờ cô đang ở thành phố La Nam chứ?
Một giọng nam trầm thấp truyền qua điện thoại đến bên tai Lý Băng.
Lý Băng cố gắng giữ bình tĩnh, nàng dùng giọng chân thành nói:
- Chào tổng biên tập Triệu, bây giờ tôi đang ở thành phố La Nam.
- À, vậy thì cô tìm cơ hội phỏng vấn bí thư Vương Tử Quân, nếu như không phỏng vấn được, cũng cần phải có tài liệu về thành phố La Nam, trước mười một giờ hôm nay quay về tòa soạn.
Sau khi nghe lãnh đạo sắp xếp, Lý Băng chợt biến rõ cơ hội đến với mình, nàng trầm giọng nói:
- Tổng biên tập yên tâm, tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
- Lý Băng, cô vừa đến thì được lãnh đạo coi trọng, thật sự là quá may mắn...
Triệu Vệ Đông nhìn Lý Băng rồi dùng giọng hâm mộ nói.
- Các vị, chuyện về chiếc đồng hồ của tôi nói đến đây thôi, hôm nay chúng ta trò chuyện trực tuyến chủ yếu bàn về sự phát triển của thành phố La Nam, hoan nghênh các vị đề xuất ý kiến mang tính xây dựng với thành phố La Nam!
Vương Tử Quân nhìn đám phóng viên bên dưới đang nghe điện thoại, hắn biết rõ thời cơ đã quá chín mùi, thế là nhanh chóng gõ một dòng chữ lên bàn phím.
Tuy rất nhiều người cảm thấy chưa đủ, thậm chí muốn đào sâu hơn, thế nhưng Vương Tử Quân gõ xong thì căn bản không ai tiếp tục lên tiếng.