Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1287

Dù là người hâm mộ của Liêu An Như hay là đàn ông thì đều cảm thấy sự việc này cực kỳ hả giận. Dù vừa rồi bọn họ tận tâm cứu giúp cho tên kia, thế nhưng sau khi nghe rõ ràng những lời cảnh sát và bảo vệ nói với nhau, lại nghe nói người đàn ông kia rơi ra khỏi phòng của Liêu An Như, rất có thể muốn cưỡng hiếp Liêu An Như, thế là hận không thể đâm cho tên khốn kia hai nhát dao.

- Có thật là không còn làm ăn gì được nữa không?

Một tên thanh niên đứng bên ngoài nở nụ cười xấu xa nói.

- Hừ, có thể nói giỡn được sao?

Viên bác sĩ thấy có người hoài nghi với trình độ của mình thì rất không vui.

- Tiểu Triệu, đi!

Người trên xe cứu thương thấy viên bác sĩ bên dưới vẫn còn có ý định tiếp tục đứng lại mở miệng, thế là lên tiếng. Viên bác sĩ nghe thấy có người gọi, ý thức được mình đang phí hoài thời gian, thế là nhanh chóng nhảy lên xe cứu thương.

Những người khác không có ý muốn bỏ đi, vẫn cố gắng đứng lại dù bảo vệ đã ra xua đuổi, còn đám phóng viên càng không kiêng nể gì mà chạy lên lầu.

Khi cảnh sát đi vào trong phòng 401, Liêu An Như lúc này đã bình tĩnh trở lại, nàng đi ra tiếp đón bọn họ... Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Trong một quán bar ở thành phố La Nam, khi một khúc ca vang lên, những cặp nam nữ xa lạ ôm lấy nhau, khoảng cách hầu như là không còn dưới không gian hắc ám. Lưu Tinh có chút ngượng ngùng, thế nhưng khẽ nhìn sang chung quanh, cũng không ai chú ý đến mình, thế cho nên nhanh chóng vui vẻ. Hắn ở trong bầu không khí mập mờ này tuy cảm thấy có chút đè nén, thế nhưng những thú vui mới mẻ lại làm hắn giống như càng lún sâu vào khó thể đứng lên.

Một khúc nhạc chấm dứt, khi nhạc nhẹ chuyển thành loại nhạc đinh tai nhức óc, một tên đàn ông hơn ba mươi tuổi vã mồ hôi chạy đến, hắn không kịp thở mà vội ngồi xuống ghế sa lông. Những chiếc ghế sa lông nơi đây rất mềm mại, những sợi tơ tổng hợp như nhung vuốt ve cơ thể con người, làm cho mỗi lần anh Triệu đến nơi này đều không nhịn được phải vuốt ve chiếc ghế êm ái của mình.

Đám người bốn phía bắt đầu hòa mình vào trong âm nhạc điên cuồng, ai cũng vặn vẹo cơ thể, tóc tai tán loạn giống như có hàng ngàn con rắn đang chui vào trong người. Đèn laser liên tục xoay chuyển, đám người không nhịn được phải lắc đầu qua lại, đám người đi theo anh Triệu đến nơi này đã đầm đìa mồ hôi, có hơi mệt, có chút phấn khởi, thế nhưng toàn thân lại rất thoải mái.

- Anh Lưu, anh xem cô nàng kia thế nào?

Một tên đàn ông hơn ba mươi tuổi chỉ vào một thiếu nữ đang nhảy trên đài rồi dùng giọng không kiêng nể gì nói.

Anh Lưu uống cạn một ly rượu mạnh, sau đó khẽ lắc đầu mà không nói lời nào.

- Hừ, anh Triệu, anh Lưu là ai? Có bao nhiêu mỹ nữ nhớ nhung, thế nào lại chú ý đến mặt hàng này?

Một tên đàn ông hơn hai mươi tuổi vừa uống rượu vừa dùng giọng cười đùa nói:

- Nhưng này Lưu Tinh, đại mỹ nữ chỉ có thể nhìn mà không thể động vào, thế nên cậu cũng nên hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp đi là vừa.

- Đúng vậy, Lưu Tinh, sau này chúng ta là người một nhà, vì là anh em nên tôi khuyên nhủ cậu, có một số việc cũng không nên quá so sánh. Nếu cứ mãi so sánh thì căn bản không có gì tốt với cậu, hơn nữa cậu cũng đừng cảm thấy mình có lỗi với ai, gần đây làm người tốt cuối cùng thì cũng bị sự thật thiến mất thôi.

Anh Triệu ợ lên một luồng hơi rượu, sau đó cười hì hì nói:

- Nói không chừng bây giờ cô ta đang rất sướng ấy chứ! Cậu nghĩ mà xem, Tào công tử của chúng tôi là hạng người gì? Là ông chủ giàu có, Tào gia muốn tiền có tiền, muốn thế có thế, hơn nữa anh rể của anh ấy bây giờ là bí thư thị ủy Đông Bộ, tương lai vô hạn.

- Ngôi sao dù tốt nhưng dù sao cũng là ăn cơm thanh xuân, gả vào nhà giàu có là lựa chọn tốt nhất. Nếu cô ấy có thể kết hợp cùng Tào công tử của chúng tôi, như vậy thật sự là phúc phận muôn phần.

Lưu Tinh lắc đầu từ chối cho ý kiến, hắn chỉ uống từng ly rượu lớn. Khi thấy hắn cứ mãi ngồi đó với bộ dạng không vui, thế là đám người chung quanh cũng căn bản mất đi hứng thú nói những lời chọc ghẹo.

Anh Triệu nâng ly rượu lên, sau đó nhìn quanh bốn phía rồi nói:

- Nếu anh Lưu không muốn uống, tối hôm nay anh em chúng ta uống một mình. Hôm nay mọi người uống thoải mái ăn no say, thoải mái hưởng thụ một chút đi.

- Chúng ta nâng ly chúc phúc cho Tào công tử, biết đâu bây giờ ông chủ của chúng ta đang thi thố bản lĩnh trên phương diện cực kỳ đặc biệt nào đó.

Anh Triệu nở nụ cười bỉ ổi, dù tất cả mọi người nâng ly chúc mừng thế nhưng trong lòng lại cực kỳ khinh thường. Lúc này Tào công tử không có mặt thế nhưng anh Triệu vẫn mở lời nịnh hót, hèn gì được ông chủ sủng ái như vậy.

Thời gian, âm nhạc và vũ điệu liên tục trôi qua, lúc này đám người đã uống rượu say đến mức hồ đồ đang kề vai sát cánh đi về phía khách sạn.

- Anh Triệu, anh đoán xem lần này Tào công tử sẽ ra mấy lần?

Một tên thanh niên đỏ mặt nở nụ cười xấu xa nói.

- Hì hì, Tiểu Lý, cậu quá ngây thơ rồi, Tào công tử ra hai lần là không thành vấn đề, có khi lại đến ba lần ấy chứ!

Những lời nói của đám người chung quanh làm cho anh Triệu cảm thấy trong lòng cồn cào, có một ngọn lửa nhỏ bùng lên. Hắn cười ha hả nói:

- Được rồi, đừng đoán mò nữa, tôii chỉ có một câu tổng kết, đó là cứ lần này đến lần khác, có thể kéo dài đến sáng.

Anh Triệu nói rồi trên mặt xuất hiện nụ cười bỉ ổi:

- Vì gia tăng hiệu quả mà Tào công tử đã uống hai viên thuốc tăng cường khả năng của Mỹ, với trình độ của anh ấy, cộng với hiệu quả của thuốc, như vậy nhất định sẽ không thua bất kỳ ai.

Tiếng cười mà chỉ đám đàn ông mới có thể hiểu vang lên bên tai làm cho Lưu Tinh cảm thấy không thoải mái, cũng cực kỳ hối hận, tự trách mình làm hại Liêu An Như. Anh nói xem ai đành lòng đẩy một cô gái trong trắng tinh khiết như vậy vào trong hố lửa cho được?

Biết đâu sự việc căn bản không nghiêm trọng như mình tưởng, Tào công tử kia tuy nhân phẩm có hơi kém thế nhưng các điều kiện khác đều rất tốt, thật sự rất tương xứng với Liêu An Như, cũng xem như trai giàu gái sắc.

...

Mễ Hoa Lâm là cục trưởng cục công an được một tay Vương Tử Quân đề bạt, hắn kiên trì nguyên tắc thực hiện tất cả các chỉ thị của bí thư Vương. Lúc này bí thư Vương lên tiếng sắp xếp sự việc, hắn càng không dám có chút chậm trễ.

Mễ Hoa Lâm đã tôi luyện hai năm trên vị trí cục trưởng cục công an, tâm tình vội vàng xao động khi vừa chuyển ngành từ bội đội sang công an đã sớm không còn. Dù tối nay hắn căn bản còn chưa ngủ, thế nhưng bản thân cũng không chạy đến tuyến đầu chấp pháp.

- Cục trưởng Mễ, đây là tình huống điều tra.

Đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự Trương Thông Binh vốn là bộ hạ cũ của Mễ Hoa Lâm từ trong quân đội đi ra, tuyệt đối là người một nhà. Lúc này Trương Thông Binh lên tiếng, hắn đưa đến trước mặt Mễ Hoa Lâm một phần tài liệu.

Trương Thông Binh là người thông minh, tuy sự việc này liên quan đến một diễn viên điện ảnh nổi tiếng là Liêu An Như, thế nhưng hắn thấy cái này cũng không đáng giá để cho cục trưởng Mễ phải bỏ ra một buổi tối, bên trong nhất định có nguyên nhân sâu xa hơn.
Bình Luận (0)
Comment