- Hừ!
Hai ngày này chồng và em liên tiếp gặp chuyện không may, điều này làm cho một người tự xưng người phụ nữ mạnh mẽ kiên cường cũng không khỏi trở nên mềm yếu. Nàng đi ra khỏi phòng bệnh, đúng lúc gặp cậu em họ phụ trách công tác liên lạc đang đứng chờ bên ngoài.
- Có chuyện gì sao?
Tào Chân Nhi nhìn thoáng qua em trai của mình rồi khẽ nói.
- Chị, người phụ nữ kia đột nhiên mở họp báo.
Cậu em họ của Tào Chân Nhi ở Tào gia căn bản có thể bỏ một lấy năm sáu trước mặt Lôi Tiêu Ngô, thế nhưng khi đối mặt với Tào Chân Nhi thì căn bản là cực kỳ cẩn thận.
"Tổ chức họp báo, người phụ nữ kia định làm trò gì?"
Tào Chân Nhi thầm suy nghĩ, nàng trầm ngâm giây lát, sau đó dùng giọng nhàn nhạt nói:
- Tên gì đó ở thành phố Hàn Vũ...
- Lôi Tiêu Ngô.
- Đúng, chính là hắn, nói hắn phải hết sức cẩn thận ở sự kiện này.
Tào Chân Nhi nhìn thoáng qua cậu em họ của mình, sau đó trầm giọng nói.
Cậu em họ thấy chị họ truy vấn thì lên tiếng chặn lại:
- Chị cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ hết sức cẩn thận.
Tào Chân Nhi vẫn có chút lo lắng, nàng trầm ngâm giây lát rồi mới nói:
- Cậu để cho Lôi Tiêu Ngô đến, tôi muốn gặp anh ta.
Trong một quán cà phê cách bệnh viện không xa, Lôi Tiêu Ngô gặp được Tào Chân Nhi. Hắn cảm thấy người phụ nữ này có dáng người rất đẹp, tràn đầy cảm giác, giọng nói lại cực kỳ mềm mại làm cho người nghe cảm thấy chính mình nhẹ đi vài ký. Hắn thậm chí không biết người phụ nữ này họ gì, nhưng thái độ cung kính của tên thanh niên họ Tào không khỏi làm cho hắn cảm thấy mình nên cực kỳ cẩn thận.
- Kiểm sát trưởng Lôi, mời anh ngồi.
Tào Chân Nhi ưu nhã đứng lên mời Lôi Tiêu Ngô ngồi xuống ghế.
Lôi Tiêu Ngô nhìn người phụ nữ xinh đẹp diễm lệ trước mặt, thế là vô thức nuốt nước miếng một cái, thái độ lại càng thêm cung kính. Hắn biết rõ loại phụ nữ trước mắt không phải là thứ mà mình có thể tiêu hóa được.
- Cám ơn ngài.
Lôi Tiêu Ngô ngồi xuống, Tào Chân Nhi cũng không hỏi thẳng vấn đề. Nàng chào hỏi Lôi Tiêu Ngô vài câu, sau đó thậm chí còn cảm thấy tán thưởng vì kiến thức pháp luật của người này.
Nhưng những thứ mà trước kia Lôi Tiêu Ngô không xem đó là vấn đề gì, lúc này lại làm cho hắn cảm thấy trái tim giá lạnh. Hắn sinh ra cảm giác bị người phụ nữ đưa lên lò nướng, càng là như vậy thì hắn cảm thấy mình càng nên cẩn thận ứng phó.
Khi Lôi Tiêu Ngô đang nói về kinh nghiệm của mình trong lúc công tác, Tào Chân Nhi chợt cười nói:
- Với tư chất lý lịch của kiểm sát trưởng Lôi, đừng nói là làm kiểm sát trưởng, cho dù làm phó bí thư chủ khảo công tác tư pháp cũng phù hợp.
Trái tim Lôi Tiêu Ngô chợt nhảy lên họng, hắn là một người thông minh, hắn biết rõ ý nghĩa lời nói của người phụ nữ trước mặt, đó chính là ném ra cho mình một lời hứa hẹn. Chỉ cần sự việc hoàn thành, tương lai của mình sẽ là tiến lên như diều gặp gió, sẽ trở thành phó bí thư thị ủy chủ khảo công tác tư pháp.
Lôi Tiêu Ngô nghĩ đến sự kiện mình có thể tiến lên làm lãnh đạo thị ủy, hắn cảm thấy tim mình đập lên điên cuồng, xem như một chuyến đi của mình là quá đáng giá. Lúc này hắn thậm chí cảm thấy, nếu như để cho kiểm sát trưởng Lý biết được điều này, sợ rằng sẽ cảm thấy cực kỳ hối hận vì không tự tay tham gia vụ này.
- Cám ơn ngài, xin ngài cứ yên tâm, tôi sẽ nhất định toàn lực ứng phó, sẽ cố gắng không để xảy ra sai lầm.
Lôi Tiêu Ngô tỏ thái độ cực kỳ kiên quyết.
- Tốt, tôi tin tưởng kiểm sát trưởng Lôi sẽ không làm cho tôi thất vọng. Nhưng này kiểm sát trưởng Lôi, cuối cùng tôi hỏi anh một câu, đó là những chứng cứ trong tay anh có thể chống lại khảo nghiệm hay không?
Tào Chân Nhi vẫn dùng giọng điệu dịu dàng mềm mại, thế nhưng lại giống như biến thành một người gây sự.
Lôi Tiêu Ngô đối mặt với người phụ nữ làm cho trái tim mình băng giá, hắn tuy cảm thấy cực kỳ không thoải mái, thế nhưng vẫn phải cố gắng nuốt cảm giác này xuống bụng:
- Phu nhân, tôi đảm bảo từ phương diện pháp luật thì bọn họ căn bản không tìm thấy chút tì vết nào.
Tào Chân Nhi rất hài lòng với câu trả lời của Lôi Tiêu Ngô, nàng cười cười với hắn, sau đó phân phó cho cậu em họ của mình:
- Cậu cùng dùng bữa cơm với kiểm sát trưởng Lôi, tôi còn có chút việc, tôi đi trước.
Lôi Tiêu Ngô nhìn lướt qua người phụ nữ kia, hắn thở dài một hơi. Dù biết người phụ nữ kia nhìn qua có vẻ khá yếu đuối, thế nhưng hắn biết rõ đối phương căn bản không hề yếu chút nào.
- Kiểm sát trưởng Lôi, chị của tôi đã nói rồi, lúc này hai người chúng ta đi uống vài ly. Nhưng tửu lượng của tôi không cao, vì vậy mong ngài tha thứ cho.
Cậu em họ của Tào Chân Nhi nhìn Lôi Tiêu Ngô, giọng điệu càng thêm tùy ý.
- Ha ha, Tào tiên sinh, có thể được uống rượu với ngài thật sự là may mắn ba đời!
...
Trong sảnh chức năng của khách sạn La Nam lúc này đã tụ tập không ít phóng viên, bọn họ phần lớn đều là phóng viên của các tờ báo giải trí, cũng không thiếu những phóng viên đến từ Hongkong.
Vì cùng làm trong giới giải trí thế cho nên bọn họ thường gặp mặt nhau, cũng xem như là bạn bè. Hơn nữa những phóng viên này thường là nam nữ trẻ tuổi, thế là vừa gặp mặt thì có bầu không khí rất náo nhiệt.
- Ủa, đây không phải là Trương Tiểu Lỵ sao? Tôi nghe nói cô kết hôn rồi, thật sự không ngờ khi đó lại không phát thiếp mời cho tôi, có phải là sợ tôi đến ăn sạch thức ăn trong nhà không?
Một tiểu tử mặc trang phục cao bồi mỉm cười trêu chọc một nữ phóng viên.
Nữ phóng viên kia cũng sắc bén không kém:
- Anh Triệu, không ngờ anh nói đúng, trong nghề này của chúng ta có ai không biết anh Triệu anh tuấn tiêu sái, là bạch mã hoàng tử trong mắt các cô em gái xinh đẹp? Vì vậy tôi suy xét đến cảm nhận của chồng, căn bản không dám thông báo cho ngài.
- Tôi nghĩ rằng anh Triệu là người trượng nghĩa, cho dù không được mời nhưng sau này sẽ lì xì bổ xung, không để cho tôi phải thất vọng vì ý nghĩ của mình.
Phóng viên Triệu thấy mỹ nữ kia vươn bàn tay ra thì gương mặt đỏ bừng, hắn đành phải chịu thua, sau đó dùng giọng cầu xin tha thứ nói:
- Tiểu Lỵ, anh thua rồi, lúc này cũng không nên đưa tiền lì xì, thế nhưng chút nữa sẽ mời dùng cơm.
- Tốt.
Trương Tiểu Lỵ cũng không từ chối, nàng đồng ý một tiếng, sau đó nháy mắt như một con chuột tinh quái:
- Anh Triệu, tất cả mọi người đến đây đều là các nhân vật cực kỳ linh thông tin tức ở phương diện giải trí, anh nói xem Liêu An Như rốt cuộc là có tình huống gì, vì sao lại vì chú tiền như vậy mà mang tiếng là không đóng thuế chứ?
- Tôi cũng có nghe nói về phương diện này, thế nhưng tôi cảm thấy nó là không có khả năng. Tôi cảm thấy mình đã tìm hiểu khá kỹ về Liêu An Như, cô ấy rất trong sạch.
Anh Triệu nói đến đây thì có người đi lên đài nói:
- Mọi người trật tự, sắp tổ chức họp báo.
Liêu An Như căn bản đã tham gia rất nhiều buổi họp báo, nhưng lúc này trong lòng nàng có chút không yên.
Lúc này dù không yên thế nào thì Liêu An Như cũng phải đứng ra, nhưng là vì mình, vì không phụ lòng kỳ vọng của hắn, nàng cần phải làm như vậy. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Trong đầu Liêu An Như chợt lóe lên ý nghĩ như thế, nàng cất bước đi đến chỗ ngồi của mình, lúc này ánh đèn không khỏi lóe lên liên tục.