Vì Lý Nhị Bình không tham gia công tác tiếp đãi công ty Miyanda, thế cho nên Vương Tử Quân chỉ nói vài chuyện đơn giản với nàng thì thôi. Một bình trà ba người uống hơn nửa giờ, sau đó Vương Tử Quân nhìn sắc trời, rời khỏi quán trà quay về trường đảng.
Vợ chồng lý nhị bình nhìn dòng xe cộ nườm nượp mà không nói gì, sau khi xe Vương Tử Quân biến mất, Dương Chí Dương chợt nói:
- bí thư Vương có phải là lại thay đổi tính tình rồi không? Anh thấy bây giờ anh ấy càng ngày càng không ra giá.
- Anh đúng là thiếu tiếp xúc, em không biết cảm giác với người khác là thế nào, dù sao bây giờ em cũng càng ngày càng sợ anh ta.
Lý Nhị Bình nói đến đây thì trong mắt có chút nghi hoặc, nàng dùng giọng kỳ quái hỏi:
- Mọi người thường nói làm quan càng lớn thì quan uy cũng ngày càng lớn, anh nói xem điều này có đúng không?
Dương Chí Dương gật đầu từ chối cho ý kiến, hắn dùng giọng khó hiểu nói:
- Sao hôm nay em không nhắc với anh ấy về chuyện của anh?
- Anh gấp làm cái gì? Nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, dù sao thì ngày mai bí thư Vương còn mời chúng ta dùng cơm, mở miệng trên bàn cơm sẽ có hiệu quả cao hơn.
Lý Nhị Bình nói đến đây thì véo chồng mình một cái nói:
- Anh đúng là, chỉ muốn có lợi cho mình.
- Anh cũng không còn cách nào khác, cơ hội lần này là khó có được, nếu như trôi qua thì không biết phải đợi thêm bao nhiêu năm nữa.
Lời nói của Dương Chí Dương làm cho Lý Nhị Bình sinh ra xúc động, nàng nhìn bộ dạng của chồng rồi cười nói:
- Được rồi, chúng ta quay về sẽ xem xét lại, để xem chuyện này nên nói với bí thư Vương như thế nào.
Lý Nhị Bình nói đến đây thì có chút do dự, sau đó dùng giọng khẳng định nói:
- Bí thư Vương dù là thường ủy tỉnh ủy, nhưng anh ấy không quản những phương diện công tác phía bên anh, lời nói của anh ta có tác dụng sao?
- Vì sao lại không có tác dụng? Anh ấy là thường ủy tỉnh ủy, nếu như anh ấy lên tiếng, thậm chí còn mạnh hơn hai chúng ta chạy gãy chân.
Dương Chí Dương nói đến đây thì dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn vợ mình, sau đó nói:
- Em cũng không phải không biết địa vị của bí thư Vương lúc này trong tỉnh Sơn Nam đấy chứ...
...
- Tử Quân, đi thôi.
Khi màn đêm buông xuống, Lật Tòng Ba kéo Vương Tử Quân ra khỏi ký túc xá, có một chiếc Mercedes Benz đậu ở bên dưới ký túc xá.
Xe chạy rất vững vàng, mười phút sau đã dừng lại trước một kiến trúc màu xám. Khối kiến trúc này nhìn qua cũng không có chút thu hút, thế nhưng lại có một dãy xe hơi hạng sang tụ tập.
Phần lớn là Mercedes Benz và BMW, rõ ràng là những người có tiền có thế, khi xe đi đến cửa thì có vài tên bảo vệ tiến lên đón chào.
- Cậu Vương, người ta biết rõ chúng ta thích yên tĩnh, thế cho nên sắp xếp bữa cơm ở chỗ này.
Lật Tòng Ba xem ra cũng không phải là người đến đây lần đầu, hắn vừa sóng vai Vương Tử Quân đi lên lầu vừa mở miệng giới thiệu.
Tuy cũng là cán bộ cấp phó bộ giống như Vương Tử Quân, thế nhưng Lật Tòng Ba vẫn có thể phân biệt rõ ràng địa vị của mình và Vương Tử Quân. Chưa nói đến phương diện sau này tương lai ra sao, lúc bây giờ Vương Tử Quân là thường ủy tỉnh ủy, tất nhiên sẽ mạnh hơn một vị phó chủ tịch tỉnh chưa tiến vào thường ủy tỉnh ủy như hắn.
Vương Tử Quân nhìn đám nhân viên phục vụ nữ cúi đầu nhã nhặn mà chỉ cười cười không biết nói gì hơn. Dù những hội sở ở thủ đô như thế này làm hắn sinh ra cảm giác lạ lẫm, thế nhưng hắn cũng đã từng nghe nói về nó rồi.
- Ông chủ Lật, chào ngài, chào ngài.
Một người đàn ông trung niên gầy còm nhanh chóng bước xuống cầu thang đón chào, hai bàn tay vươn ra thật xa rất khoa trương.
Người gọi Lật Tòng Ba là ông chủ tất nhiên là kẻ đến yểm trợ, dù sao thì hắn cũng là quan viên chính quyền, cũng không hy vọng người ta biết mình là ai.
Lật Tòng Ba bắt tay với người đàn ông trung niên kia, sau đó nói:
- Tiểu Trình, vị này là giám đốc Vương.
Người nọ nghe Lật Tòng Ba giới thiệu thì vội vàng duỗi hay tay, cúi người rồi cười nói:
- Chào giám đốc Vương, tôi là Trình Tứ Nguyên, kính mong ngài chỉ giáo nhiều hơn.
""Trình Tứ Nguyên?"
Vương Tử Quân giống như đã nghe cái tên này ở đâu đó, nhưng hắn căn bản là không nhớ rõ đã nghe qua ở chỗ nào, thế cho nên căn bản là khó thể nghĩ ra.
Sau khi khách khí xong thì Trình Tứ Nguyên cùng hai người Lật Tòng Ba và Vương Tử Quân đi về phía gian phòng đã sắp xếp sẵn.
Gian phòng này hơn tám mươi mét vuông, đèn sáng, phương tiện xa hoa, làm cho người ta sinh ra hưởng thụ thiên đường nhân gian. Trong phòng không phải không có người, có hai người phụ nữ trẻ tuổi đang nhã nhặn cười nói với nhau.
Khi thấy đám người Vương Tử Quân đi vào, hai người phụ nữ đều đứng lên. Lúc ngồi còn chưa có biểu hiện gì, thế nhưng khi đứng lên thì lại càng để lộ ra cơ thể thon dài, dáng vẻ thướt tha mềm mại.
Người phụ nữ bên trái mặc sườn xám màu trắng, cổ trắng nõn thon dài như một búp hoa non làm cho người ta sinh ra cảm giác ưu nhã, khe vú như ẩn như hiện càng thêm thu hút.
Người phụ nữ bên phải có hai hàng chân mày thanh tú cong vút, lông mi thon dài, cánh mũi khéo léo, cặp môi mọng đỏ, gương mặt hồng hào mượt mà. Mặc dù tướng mạo xem ra thấp hơn người phụ nữ bên trái một chút, thế nhưng chiếc cổ trong trắng tinh khiết vẫn làm cho người ta có cảm nhận khác lạ.
Vương Tử Quân nhìn hai người phụ nữ này mà giống như đã từng quen biết, thế nhưng trí nhớ lại nói cho hắn biết mình chưa từng gặp qua hai người này.
- Đây chính là tiểu thư Chân Yến Oánh, kia là tiểu thư Trần Hiểu Kiều, đều là bạn bè.
Trình Tứ Nguyên giới thiệu đơn giản hai người phụ nữ trong phòng, sau đó chỉ vào Vương Tử Quân và Lật Tòng Ba nói:
- Vị này chính là anh Lật, vị này chính là ông chủ Vương, đều là khách quý của tôi.
Trình Tứ Nguyên nói ra hai chữ khách quý với âm điệu khá lớn, cũng khá nặng.
Vương Tử Quân và Lật Tòng Ba ngồi xuống trong âm thanh vui vẻ thanh nhã của hai người phụ nữ, không biết có phải vì cố ý sắp xếp hay không, người sắp xếp ngồi đối diện với Vương Tử Quân là Chân Yến Oánh. Người phụ nữ này ngồi dưới ánh đèn với gương mặt như sứ, căn bản là tươi cười như hoa.
Vương Tử Quân biết rõ Trương Thiên Tâm có một người bạn chuyên nghiên cứu Kinh Dịch, xem tướng, đoán chữu, không chỗ không tinh. Khi nhàn rỗi nhàm chán thì người này thường cùng ngồi uống rượu nói chuyện với Trương Thiên Tâm. Có một lần tụ hội, Trương Thiên Tâm đột nhiên dùng giọng thần bí nói với Vương Tử Quân, người bạn kia của hắn nghiên cứu cho ra một quy luật: Những người phụ nữ khóe mắt vểnh lên đều cực kỳ xinh đẹp và phong tình. Đàn ông gặp phải người phụ nữ như vậy là diễm phúc sâu đậm, tuyệt đối không thể tả, nhưng các cô nàng như vậy lại thường chạy ra ngoài làm loạn. Thế nên Trương Thiên Tâm yêu cầu Vương Tử Quân là người có nhiều bạn bè trong quan trường, cần phải hiểu rõ kinh nghiệm này.
Vương Tử Quân nghe và cảm thấy rất huyền diệu, hắn không nhịn được phải chú tâm. Có một lần gặp mặt Trương Lộ Giai, hắn để nàng ngồi trên giường, sau đó dùng ánh mắt tinh tế quan sát gương mặt nàng. Trương Lộ Giai sao biết tâm tư của hắn? Chỉ vui mừng cho rằng Vương Tử Quân có tình cảm sâu đậm với mình, thế nên cũng vui mừng nhìn vào hắn. Lúc đó hắn phát hiện khi Trương Lộ Giai nhìn thẳng thì không có vấn đề, thế nhưng khi bao quát thì khóe mắt vểnh lên, điều này làm hắn cảm thấy rất buồn bực, cũng không biết chính xác là khóe mắt của nàng có vểnh lên hay không. Ngược lại thì tư thế nửa nằm nửa ngồi trên giường của Trương Lộ Giai thật sự làm cho người ta cảm thấy đau nhức, thế là Vương Tử Quân không cần quản ba thứ linh tinh, mặc kệ nàng có phải là người phụ nữ phong lưu hay không, chỉ cần hắn trị được nàng là được.
Nhưng Vương Tử Quân cũng không thể không lưu tâm đến lời nói của người bạn Trương Thiên Tâm, bây giờ thấy hai người phụ nữ cực kỳ thu hút trên bàn tiệc, thế là không khỏi dùng lý luận như vậy để quan sát.
Nhân viên phục vụ đến châm trà, dâng khăn nóng, khi người phụ nữ trước mặt cúi đầu tiếp nhận thì Vương Tử Quân chợt nhớ mình đã gặp hai người kia ở nơi nào. Trước kia Tiểu Na nhàn rỗi xem một bộ phim truyền hình tranh đấu trong cung cấm, hai người kia đều là nhân vật chính trong phim, hình như một người là hoàng hậu một người là quý phi. Trình Tứ Nguyên đã đưa hai cô nàng đến uống rượu trợ hứng, rõ ràng là tốn không ít tiền.
Vương Tử Quân nghĩ đến phương diện này thì nụ cười trên mặt có thêm vài phần lạnh nhạt. Tuy hắn không thích trò này nhưng cũng không thể hiện sự phản đối ra ngoài mặt. Hắn không muốn đắc tội với Trình Tứ Nguyên, hắn cũng phải nể mặt Lật Tòng Ba, một người như hắn tham gia những bữa tiệc thế này thì cần phải áp dụng phương châm "nước chảy bèo trôi".
Mọi người nói chuyện với nhau, cơm rượu được dâng lên bày trên bàn. Trình Tứ Nguyên là một cao thủ điều tiết bầu không khí, hơn nữa hai người phụ nữ kia cũng là người có thủ đoạn, thế cho nên bữa cơm lần này xem như chủ khách cùng vui vẻ.
Những câu chuyện lần này chủ yếu là phù phiếm, thế cho nên lúc này Vương Tử Quân cũng không thể suy đoán nguyên nhân Trình Tứ Nguyên tìm Lật Tòng Ba làm gì. Nhưng đối với hắn thì không biết là tốt, hắn và Lật Tòng Ba không cùng một tỉnh, căn bản là không biết thì hay hơn.
- Anh Trình, chúc anh sau này ngày càng kinh doanh phát đạt.
Sau khi uống một chai rượu, Lật Tòng Ba lại nâng ly lên nói.
Trình Tứ Nguyên thấy Lật Tòng Ba mời rượu thì vội vàng đứng lên nói:
- Ông chủ Lật, tôi đây làm ăn nhỏ thật sự là không quá tốt, còn không phải dựa vào sự giúp đỡ của anh sao? Chỉ cần có sự giúp đỡ của anh, tôi có lòng tin phát triển mạnh mẽ hơn.
- Ha ha ha, tiểu tử cậu cũng đừng giả bộ, tôi nói cho cậu biết, tôi không mắc lừa đâu.
Lật Tòng Ba tuy nói sẽ không mắc lừa thế nhưng căn cứ vào nụ cười trên mặt lại căn bản là rất hưởng thụ lời nói của Trình Tứ Nguyên.
Vương Tử Quân lẳng lặng nhìn Trình Tứ Nguyên biểu diễn, thầm nghĩ người này làm ăn phát đạt cũng có nguyên nhân. Chưa nói đến những phương diện khác, đối phương rõ ràng cũng là kẻ mạnh vì gạo bạo vì tiền, cũng không phải là người thường có thể học được.
- Anh Trình cứ khách khí, bây giờ ai không biết công ty Trường Thuận của anh là nhãn hiệu nổi tiếng trong nước. Thế nào, tôi nghe nói những ngày gần đây anh sắp có công tác gì lớn phải không?
Lật Tòng Ba đặt ly rượu xuống rồi cười tủm tỉm hỏi Trình Tứ Nguyên.
Trình Tứ Nguyên cầm chai rượu rót đầy ly cho Lật Tòng Ba, sau đó mới cười nói:
- Anh quan tâm đến tôi, tôi còn có động tác gì lớn nữa chứ? Lúc này làm ăn cũng không còn dễ dàng, thị trường là một chiếc bánh ngọt, kẻ lấy được nhiều thì có kẻ lấy được ít. Gần đây công ty Miyanda tiến quân vào trong nước, áp lực của tôi là không nhỏ.
Công ty Miyanda? Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu làm cho ánh mắt Vương Tử Quân chợt lóe lên. Hắn nhìn ánh mắt vụng trộm nhìn về phía mình của Trình Tứ Nguyên, thế là chợt hiểu ra vấn đề. Cái gì mà đồng sự đến tìm, nguyên nhân chủ yếu là muốn đến tìm mình.
Vì muốn tô đậm bầu không khí mà đưa ra hai ngôi sao lớn làm vật bài trí, thật sự là vung tay không nhỏ. Nếu như dựa theo tính tình dĩ vãng của Vương Tử Quân, có lẽ hắn sẽ lấy lý do có việc để cáo từ. Nhưng lúc này hắn vẫn cười tủm tỉm nhìn tất cả đang diễn ra, hồn nhiên coi như không biết có chuyện gì.
- Hai ông chủ, cơm tối đã ăn thoải mái, chỗ này hát ca không tồi, không bằng chúng ta cùng đi hát cho tiêu cơm.
Trình Tứ Nguyên nhìn thấy mọi người cơm nước no nê, thế là cười hì hì đưa ra lời mời với hai người Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân không nói gì, trong lòng thầm tính toán mục đích của Trình Tứ Nguyên. Lật Tòng Ba ở bên cạnh có quan hệ không tầm thường với Trình Tứ Nguyên, thế là mở miệng đồng ý với Trình Tứ Nguyên.
- Vậy thì chúng ta đi hát.
Lật Tòng Ba nói rồi nhìn về phía Vương Tử Quân:
- Cậu Vương, trở về cũng không có việc gì, chúng ta đi hát một chút cho thoải mái.
Vương Tử Quân không từ chối, dưới sự dẫn dắt của Trình Tứ Nguyên, năm người đi đến một đại sảnh ca hát. Phòng này chỉ trên dưới năm mươi mét vuông, thế nhưng thứ gì cũng có, nhân viên phục vụ bên trong càng ân cần chuẩn bị xong tất cả mọi thứ.
- Mở bài Mùa xuân phương bắc.
Trình Tứ Nguyên nhìn thoáng qua Lật Tòng Ba, sau đó trầm giọng phân phó nhân viên phục vụ bên cạnh một tiếng. Lúc này nụ cười trên mặt Lật Tòng Ba rất vui tươi, rõ ràng là thỏa mãn vì bài hát mà đối phương vừa yêu cầu cho mình.
Trương Thông Binh khẽ gật đầu với Lật Tòng Ba, sau đó ném ánh mắt về phía Vương Tử Quân. Hắn có chút do dự, sau đó nói với hai người Chân Yến Oánh:
- Ông chủ Vương là cao thủ ca hát, hai người ai có thể làm cho ông chủ Vương hát một bài, tôi nhất định sẽ ban thưởng.
Chân Yến Oánh vốn ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, lúc này càng nghiêng đầu sang chỗ khác, nàng mỉm cười hỏi Vương Tử Quân:
- Ông chủ Vương, tôi vài ngài cùng hát một bài được không?
Phụ nữ đẹp thường làm cho người ta khó thể từ chối, hơn nữa Chân Yến Oánh lại càng là người phụ nữ siêu cấp xinh đẹp. Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Chân Yến Oánh, hắn do dự một chút rồi cười nói:
- Tôi hát không hay.
- Xin ngài cùng tôi làm bạn nhảy cho ông chủ Lật.
Trần Hiểu Kiều vừa nói vừa uốn éo cơ thể, trang phục dạ hội dưới ánh đèn càng làm cho người ta sinh ra cảm giác tác động sâu vào thị giác.