Dương Như Thành nhiệt tình vươn tay ra, nhưng rõ ràng là mặt nóng dán lên mông lạnh, Ngụy Vân Long không quan tâm đến hai tay của hắn, chỉ giới thiệu với người đàn ông trung niên kia:
- Bí thư Tạ, đây là đồng chí Dương Như Thành, là đồn trưởng đồn công an nơi này.
Dương Như Thành nghe được lời giới thiệu của Ngụy Vân Long thì vội vàng rụt tay về, hắn là một người trong quan trường, hắn rất mẫn cảm với hai chữ bí thư.
Tạ Xuân Lai khẽ gật đầu, cũng căn bản không chú ý đến Dương Như Thành, hắn nhìn về phía sau lưng Dương Như Thành. Ngụy Vân Long giống như thầm hiểu ý nghĩ của Tạ Xuân Lai, lão đi hai bước về phía Chu Ái Quân:
- Ái Quân, còn không mau ra gặp bí thư Tạ của ủy ban tư pháp huyện chúng ta?
Trước kia Ngụy Vân Long cũng gọi Chu Ái Quân là Ái Quân, nhưng khi đó giọng điệu thật sự rất thân cận, mà bây giờ thì Chu Ái Quân lại nghe thấy có chút tôn kính.
Không lầm đấy chứ? Với tính cách của Ngụy Vân Long, chính mình bị lão giáng chức, sao lại vô duyên vô cớ chạy đến đây? Sao lại khách khí với mình như xưa? Tuy trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn nhưng thật sự không quá quan tâm, thoải mái đi về phía Tạ Xuân Lai. xem tại TruyenFull.vn
Nhưng điều làm cho Chu Ái Quân cảm thấy khó tưởng chính là một Tạ Xuân Lai vừa rồi còn khinh thường không chịu bắt tay Dương Như Thành lại đi đến duỗi tay ra với mình.
Lãnh đạo tiến lên và cho ra biểu hiện như vậy làm cho Dương Như Thành chợt sinh ra dự cảm xấu, nhưng sau đó hắn thật sự giống như bị lôi vào trong ngục.
- Anh chính là Chu Ái Quân? Ha ha ha, vẫn còn rất trẻ, những đồng chí trẻ tuổi có năng lực thế này cũng nên gánh trách nhiệm lớn, tôi hy vọng sau này ở trên vị trí phó cục trưởng thường vụ cục công an, anh có thể phát triển và tạo nhiều thành tích, không ngừng cố gắng hỗ trợ đồng chí Vân Long làm tốt công tác trong cục, cống hiến sức lực hộ giá cho công cuộc phát triển kinh tế trong huyện Hồng Bắc chúng ta.
Tạ Xuân Lai nói rất nhiệt tình, dù là ai cũng có thể thấy rõ sự coi trọng của bí thư Tạ với Chu Ái Quân.
Nhưng lúc này đám người nghe ở xung quanh lại không quan tâm đến thái đội của bí thư Tạ, mà chỉ là năm chữ phó cục trưởng thường vụ.
Phó cục trưởng thường vụ? Chu Ái Quân là phó cục trưởng thường vụ? Không phải nói tên này không được đề bạt sao? Thế nào bây giờ lại là phó cục trưởng thường vụ rồi? Dương Như Thành lúc này cảm thấy đầu óc rất rối loạn, trong lòng hốt hoảng.
Dương Như Thành cảm thấy chóng mặt mà Chu Ái Quân lại thấy khó tưởng, mình không được tiến lên làm ủy viên đảng ủy cục công an, cũng không còn là đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự, bây giờ vị bí thư Tạ này đến, chính mình lại là phó cục trưởng thường vụ, đây là lãnh đạo xếp hàng thứ ba trong cục công an chỉ sau bí thư ủy ban tư pháp và cục trưởng cục công an mà thôi.
Khi Chu Ái Quân tỏ ra kích động thì hai người bắt tay nhau, sau đó Tạ Xuân Lai lại cảm thấy đối đãi với một vị đồn trưởng đồn công an như Dương Như Thành là không quá phù hợp, thế cho nên cũng tiến lên bắt tay đối phương.
- Đồn trưởng Dương, mặt anh bị làm sao vậy?
Vết thương trên mặt Dương Như Thành chính là vì vừa rồi phát sinh xô xát và bị Chu Ái Quân đánh ngã xuống đập đầu xuống đất, sau khi ma xát với nền đất vừa cứng vừa lạnh thì vết thương nhanh chóng tóe máu, vài tên dân quân và cảnh sát chạy đến kéo hai người ra, muốn đưa Dương Như Thành đến bệnh viện băng bó một chút, nhưng Dương Như Thành lại từ chối. Hắn thân là một cảnh sát, hắn biết rõ cáo trạng cần có chứng cứ, hắn cần phải bảo trì nguyên trạng, muốn dùng nó để tố cáo Ngụy Vân Long. Nhưng lúc này Chu Ái Quân đã là phó cục trưởng thường vụ, dù hắn có ba lá gan cũng không dám nói ra lời nào.
- Tôi...Tối qua tôi đi vệ sinh, vì không cẩn thận nên đã đập đầu bị thương.
Đồn trưởng Tạ ấp úng một lúc, sau đó mới tìm được một lý đàn ông
Trong miệng Dương Như Thành thì rõ ràng là hành lang nhà cầu là đầu sỏ gây chuyện, bí thư Tạ vừa nghe nói như vậy thì cũng có chút cảm động. Hắn nhanh chóng lên tiếng, nói rằng mình cần cố gắng nhiều hơn, tranh thủ nhiều kinh phí xử lý công cho cục công an, để cho đồn công an có thể sáng đèn bất cứ lúc nào, nếu không lại làm cho các đồng chí cục công an ngã bị thương.
Chu Ái Quân sau giai đoạn kinh ngạc phút ban đầu, bây giờ hắn đã hiểu có chuyện gì xảy ra. Sau một thời gian vài ngày bị chèn ép, bây giờ hắn thật sự cảm thấy hạnh phúc với vị trí lãnh đạo thứ ba của cục công an, rõ ràng Vương Tử Quân đã chính thức bùng ra tác dụng. Hắn thầm nghĩ như vậy, trong lòng càng bùng sóng, tràn đầy cảm động. Lúc này hắn lấy máy nhắn tin ra, gửi cho Vương Tử Quân một dòng chữ: "Bí thư Vương, đại ân không thể nào cảm tạ bằng lời, phần nhân tình này Ái Quân xin ghi khắc trong lòng!"
Vương Tử Quân ngồi xuống trước bàn làm việc của mình, hắn nhìn vào phần tin tức trong máy nhắn tin rồi khẽ gật đầu. Nhưng hắn cũng không gọi điện thoại đến cho Chu Ái Quân, giúp người đúng điểm cao thì người ta sẽ cảm kích, nếu bây giờ chính mình gọi điện thoại đến thì rõ ràng là thừa.
- Bí thư Vương, chào anh.
Sau khi vài tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Liên Sinh nhanh chóng tiến vào phòng của Vương Tử Quân.
Khi thấy Triệu Liên Sinh đi đến thì Vương Tử Quân có chút vui vẻ, đây là lần đầu tiên đối phương chủ động đi vào trong phòng làm việc của hắn. Lúc này chủ tịch Triệu tuy ăn mặc ngăn nắp nhưng vẻ mặt không còn được rực sáng như thường ngày, những ngày nay áp lực của hắn quá lớn, cả ngày bị đủ mọi loại người vây quanh, mục đích tất nhiên chỉ có một: Đó là muốn trở thành người được nhận thầu hạng mục sửa chữa hai mươi ngôi trường trong xã Tây Hà Tử. Hắn cũng không dám đắc tội với đám con nhà quan kia, cũng không ngu ngốc đến mức cho ra lời hứa hẹn với bất kỳ ai, biện pháp duy nhất của hắn chính là không thể trêu vào thì chỉ có thể tránh né.
Vài ngày nay Triệu Liên Sinh đã nghĩ rất nhiều, những cảm giác mù quáng hy vọng và lạc quan của hắn đã bị dòng thời gian buồn chán và các lời đồn đãi làm cho tiêu biến sạch sẽ. Lúc này tóc hắn như búi rơm, môi thâm tím, nhìn qua thật sự mệt mỏi khó chịu nổi. Đúng vậy, chính hắn quá mệt mỏi, nên nghỉ ngơi một chút.
- Chủ tịch Triệu đến đấy à, mời anh ngồi.
Vương Tử Quân đứng lên, bộ dạng rất tôn trọng Triệu Liên Sinh.
Triệu Liên Sinh vừa tiến vào phòng đã thấy bộ dạng nhàn nhã ngồi trước bàn làm việc đọc sách viết chữ của Vương Tử Quân, thế là trong lòng chợt bùng lên nhiểu cảm giác vô danh.
Tên kia cướp đi vị trí bí thư của mình, hơn nữa còn làm suy yếu lực ảnh hưởng của mình ở xã. Điều làm cho Triệu Liên Sinh càng thêm uất ức chính là Vương Tử Quân chỉ cần nói hai ba câu đã nhét công tác nhận thầu công trình vào tay mình, làm cho mỗi ngày mình phải chạy như chuột qua đường, lẩn trốn đám khốn kiếp kia, ăn cơm không ngon, ngủ không yên ổn. Vương Tử Quân thì quá tốt, không lo lắng không phải dùng sức, đám cán bộ công nhân viên bên dưới lại nói bí thư Vương là người vô tư và tâm tính rộng rãi, hừ rõ ràng là lợi dụng vào cái trò đảng ủy không xen vào chuyện của chính quyền để hãm hại mình.
Triệu Liên Sinh đang xoay qua lại như một con cù, lúc này Vương Tử Quân đang làm gì? Tên này đang nhàn nhã ngồi trong phòng làm việc đọc sách uống trà, Triệu Liên Sinh tuy thấy vậy thì căm hận đến mức ngứa răng, nhưng khi đối mặt với vẻ mặt vô tội của Vương Tử Quân, hắn vẫn phải miễn cưỡng cười nói:
- Bí thư Vương, nghe nói anh đã quay về xã, thế nên tôi đến báo cáo công tác.
- À, chủ tịch Triệu, anh cũng đừng khách khí như vậy, hai người chúng ta đều như nhau, có gì mà phải báo cáo hay không? Anh là người có kinh nghiệm công tác phong phú, khi công tác cũng nên giúp đỡ tôi một chút. Nếu anh cứ khách khí với tôi như vậy, rõ ràng là có ý kiến với tôi.
Vương Tử Quân khoát tay chặn lời Triệu Liên Sinh, sau đó lại dùng giọng ung dung nói.
Triệu Liên Sinh nhìn bộ dạng nước chảy mây trôi của Vương Tử Quân mà hận không thể tiến lên cho một tát, tiểu tử ngươi có đủ thủ đoạn, không phải vì chèn ép tôi sao? Hừ, trong quan trường thường tranh giành công tác lẫn nhau, bây giờ ngươi lại ném qua ném lại, không phải muốn đẩy ta vào đống phân chó sao? Đúng là quá xấu xa.
Nhưng Vương Tử Quân dù sao cũng là bí thư đảng ủy xã, hơn nữa Triệu Liên Sinh còn có việc cần cầu cạnh, thế nên đành phải nhịn xuống.
- Bí thư Vương, lúc này tôi đến vì muốn báo cáo với anh về sự kiện nhận thầu sửa chữa trường học trong xã.
Triệu Liên Sinh cắn răng nói.
- Kế hoạch trăm năm lấy giáo dục làm gốc, chủ tịch Triệu, chúng ta làm quan lãnh đạo một xã, dù không thể tạo phúc cho một phương thì cũng phải làm vài chuyện thực chất cho nhân dân. Tây Hà Tử dù nghèo cũng không thể nghèo về phương diện giáo dục, chuyện này anh là lãnh đạo khối chính quyền xã, anh nhất định phải nắm thật chặt. Nói thật, chủ tịch Triệu là một đồng chí thường niên công tác ở cơ sở, kinh nghiệm công tác rất phong phú, giao cho anh phụ trách hạng mục này cũng là vì tôi đã suy nghĩ rất lâu, vì thế cho nên mới làm phiền chủ tịch Triệu, tôi tin tưởng chủ tịch Triệu nhất định sẽ cho đảng ủy và toàn bộ nhân dân xã một lời giải hợp lý.
Vương Tử Quân lên tiếng, sau đó ném cho Triệu Liên Sinh một điếu thuốc.