Hoạt động đón tiếp lãnh đạo đã qua, trước khi tốt nghiệp thì Vương Tử Quân nhận được tin tức Trần Thành Hoa được đề bạt làm phó ban tổ chức trung ương, một người bạn khác cũng nhận được đề bạt.
- Tử Quân, thành phố La Nam phát triển rất tốt, tôi có thời gian rảnh nhất định sẽ đến thăm La Nam, đến khi đó cậu cũng đừng nói không có thời gian đấy nhé?
Lật Tòng Ba nắm chặt ly rượu mỉm cười tủm tỉm nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cầm lấy ly rượu cụng với Lật Tòng Ba, sau đó nói:
- Chủ tịch Lật chỉ cần ra lệnh một tiếng, tôi đảm bảo sẽ đi theo phụng bồi trên tất cả hành trình.
- Ha ha ha, là cậu nói đấy nhé.
Lật Tòng Ba uống cạn ly rượu, sau đó dùng giọng cảm khái nói:
- Cậu Tử Quân, nói thật, ban huấn luyện lần này có vẻ hơi ngắn, tôi thật lòng còn chưa muốn đi.
Vương Tử Quân châm rượu vào ly giúp Lật Tòng Ba, sau đó nói:
- Tôi cũng cảm thấy nên học tập nhiều hơn một chút thì tốt hơn nữa.
Trần Thành Hoa ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, hắn cũng không có quá nhiều tình cảm với đám người Lật Tòng Ba. Lúc này sở dĩ hắn đến đây cũng là vì Vương Tử Quân, đối với hắn thì tình nghĩa của Vương Tử Quân với mình là căn bản khó thể diễn đạt bằng lời.
Trần Thành Hoa thấy Vương Tử Quân tiếp tục cạn ly với nhóm người chủ nhiệm Lục, hắn chợt trầm giọng nói:
- Cậu Tử Quân, chúng ta cạn ly, chúc tình hữu nghị giữa chúng ta luôn luôn bền vững.
Tuy mọi người đều không biết tình hữu nghị luôn luôn bền vững là đến mức nào, thế nhưng ai cũng phụ họa theo. Khi từng ly rượu cụng vào nhau, xem như khóa huấn luyện hai tháng của bọn họ ở trường đảng chính thức đến giai đoạn cuối.
Vương Tử Quân được nhóm người Lật Tòng Ba tiễn lên xe, hắn cười cười nói với Trần Thành Hoa:
- Anh Trần, anh có chuyện gì không, nếu không thì chúng ta đi uống trà.
Trần Thành Hoa gật đầu nói:
- Phía trước có một quán trà ngon, chúng ta cùng đi nếm thử.
Hơi nước và hương trà làm cho người ta sinh ra cảm giác mê say. Vương Tử Quân đi vào trong phòng uống trà trang nhã thanh tỉnh, còn có cả âm nhạc mềm mại như dòng nước đổ về xuôi, hắn chợt sinh ra cảm giác mê say.
- Tử Quân, bây giờ cậu là cán bộ trọng điểm bồi dưỡng, sẽ ở lại thành phố La Nam không quá lâu, thế nên cậu cần phải chuẩn bị tư tưởng mới được.
Trần Thành Hoa nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó mỉm cười nói với Vương Tử Quân.
Trần Thành Hoa tuy còn chưa chính thức nhận chức nhưng lời nói cũng đủ làm cho Vương Tử Quân tin tưởng chín phần, mà những lời như thế này cũng từng được Vũ Tiểu Dương nói ra trước đó.
Lúc này hai bên tụ hội, Vương Tử Quân muốn mời Vũ Tiểu Dương, thế nhưng nghĩ thế nào lại buông tha ý nghĩ này của mình. Chưa nói đến phương diện Vũ Tiểu Dương có tình nguyện hay không, bản thân hắn cũng không muốn cùng người ta cộng hưởng những tư chất tài nguyên có được từ Vũ Tiểu Dương.
- Cậu chuẩn bị đi nơi nào thì phải suy nghĩ cho kỹ càng, đến khi đó tôi sẽ chỉ điểm cho vài phần.
Trần Thành Hoa nói đến nước này xem như không xem Vương Tử Quân là người ngoài.
- Anh Trần, tôi nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ, khi đó sẽ phải làm phiền anh rồi.
Vương Tử Quân cũng không từ chối, bây giờ với quan hệ giữa hai người, nếu hắn từ chối thì rõ ràng cố gắng xem như xa lạ.
- Cậu phát triển rất tốt ở tỉnh Sơn Nam, nhưng ban ngành tỉnh Sơn Nam vừa được phân phối chưa bao lâu, thế nên muốn tiến bước ở Sơn Nam là không dễ dàng gì.
Trần Thành Hoa căn bản rất tán thưởng thái độ của Vương Tử Quân, thế nên hắn cười cười nói tiếp.
Vương Tử Quân tất nhiên hiểu rõ tình huống ban ngành ở tỉnh Sơn Nam, bây giờ dù hắn là thường ủy tỉnh ủy, là một trong mười thành viên lãnh đạo cao cấp của tỉnh, thế nhưng nếu muốn tiến lên một bước ở Sơn Nam cũng không dễ dàng gì.
Hơn nữa bây giờ Vương Tử Quân mới tiến lên thường ủy tỉnh ủy, bản thân không có ưu thế gì đặc biệt.
- Tôi biết rồi, cảm ơn anh Trần!
Vương Tử Quân căn bản còn chưa có quyết định với hướng đi của mình trong tương lai, dù sao thì hắn công tác ở tỉnh Sơn Nam nhiều năm, thế cho nên có cảm tình khá lớn. Nếu như nói lời bỏ đi, hắn căn bản cũng cảm thấy có chút không muốn.
Trần Thành Hoa cũng thấy được chút do dự trong lòng Vương Tử Quân, thế cho nên hắn cũng không nói nhiều, chỉ vỗ vỗ vai Vương Tử Quân nói:
- Cậu nên suy nghĩ thấu đáo lại, dù sao thì cậu cũng chỉ còn một năm nữa mà thôi.
Sau khi cùng Trần Thành Hoa uống một bình trà, Vương Tử Quân quay về nhà, lúc này trong lòng chỉ nghĩ đến phương diện mình đi đến nơi nào?
- Một năm để suy nghĩ cũng xem như quá đủ rồi.
Vương Tử Quân lắc đầu rồi lầm bầm một tiếng, sau đó bỏ qua ý nghĩ này của mình.
Thật ra Vương Tử Quân cũng không thể nào nghĩ tiếp, vì bây giờ hắn không muốn rời khỏi La Nam, rời khỏi thành phố mà mình đã phấn đấu gian khổ nhiều năm này.
Vương Tử Quân về đến nhà đã chín giờ tối, Mạc Tiểu Bắc còn chưa đi ngủ. Sau khi nghe thấy Vương Tử Quân đầy mùi rượu, nàng chợt nhíu mày:
- Anh đấy, sau này nên uống ít rượu thôi.
Vương Tử Quân cười cười cũng không nói gì, hắn đi về phía phòng của Tiểu Bảo Nhi. Lúc này Tiểu Bảo Nhi đang nằm ngủ trên một chiếc giường nhỏ bằng gỗ, một cái chân không thành thật đá văng tấm chăn ra bên ngoài.
- Có một đứa con trai thật quá tốt.
Vương Tử Quân khẽ kéo mền cho Tiểu Bảo Nhi, sau đó mới quay về phòng khách.
- Tử Quân, ngày mai chúng ta sẽ quay về La Nam sao?
Mạc Tiểu Bắc thay một bộ váy ngủ lụa khá mỏng, nàng khẽ hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn dáng người yểu điệu của Mạc Tiểu Bắc mà cảm thấy trong lòng nóng lên, hắn ôm nàng vào lòng rồi nói:
- Về cũng được, không về cũng được.
- Vậy thì ngày mốt hãy về, ngày mai em nghe nói có một triễn lãm xe hơi, chúng ta đến đó cho vui.
Mạc Tiểu Bắc ngồi vào trong lòng Vương Tử Quân, nàng dùng giọng có vài phần nịnh nọt nói.
Mạc Tiểu Bắc mở lời làm cho Vương Tử Quân có chút sững sốt, hắn biết rõ trước nay nàng rất ít khi đi tham gia những tình huống náo nhiệt, hôm nay làm sao vậy? Nhưng khi hắn đang suy nghĩ nguyên nhân, bàn tay nhỏ bé của Mạc Tiểu Bắc đã liên tục hoạt động giống như con sâu trước ngực hắn.
Vương Tử Quân thầm kích động, lúc này hắn cũng không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác. Hắn dùng tay ôm lấy Mạc Tiểu Bắc rồi nói:
- Không phải không thể đi tham gia triễn lãm xe hơi, nhưng bây giờ em phải hầu hạ cho anh vui mới được.
Một đêm xuân sắc, Vương Tử Quân thức dậy thì đã là bảy giờ rưỡi, Mạc Tiểu Bắc vẫn nằm ngủ rất ngon trong lòng hắn.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười ngọt ngào của vợ trong lúc ngủ, thế là trong lòng sinh ra cảm giác vui vẻ. Hắn khẽ dịch chuyển Mạc Tiểu Bắc rồi đi vào phòng bếp.
Tốc độ nấu cơm của Vương Tử Quân không quá nhanh, mất hơn hai mươi phút mới xong bữa sáng. Khi hắn nghĩ rằng có nên đánh thức Mạc Tiểu Bắc dậy hay không, đúng lúc Mạc Tiểu Bắc đang tựa người trên khung cửa nhìn hắn. Khi thấy Vương Tử Quân dọn bữa sáng ra bàn, nàng chợt cười nói"
- Chồng, em không muốn anh làm cấp quan cao thế nào, thế nhưng làm bảo mẫu cho mẹ con em là tốt.
Sau khi cùng Mạc Tiểu Bắc và con trai Tiểu Bảo Nhi dùng cơm sáng, cả nhà ba người Vương Tử Quân đi đến triển lãm xe hơi. Vương Tử Quân không nhịn được phải hỏi:
- Tiểu Bắc, sao em lại muốn đi xem triển lãm xe hơi?
Mạc Tiểu Bắc ôm Tiểu Bảo Nhi ngồi phía sau, nàng nghe được câu hỏi của Vương Tử Quân, thế là có chút đỏ mặt, sau đó mới nói:
- Tiểu Bảo Nhi muốn đi xem triển lãm xe hơi, thế là em cho nó đi xem.