- Cục trưởng, nếu không thì bây giờ tôi chạy đến, ngài mời cơm bí thư Vương, căn bản không nên để xảy ra vấn đề.
Hà Tiến Thủy dùng giọng chờ mong nói.
- Không cần, bí thư Vương cũng không phải người ngoài, hơn nữa chị dâu của cậu công tác lâu năm ở La Nam, làm tùy tùng cho bí thư Vương những năm qua, cho dù có chút vấn đề nhỏ thì bí thư Vương cũng không so đo.
Dương Chí Dương cố gắng hạ thấp âm thanh của mình xuống vài phần.
Tuy bên kia rất thất vọng, thế nhưng Hà Tiến Thủy vẫn thành thật nói:
- Cục trưởng Dương, tôi sẽ ở lại, bất cứ lúc nào cũng sẽ nhìn chằm chằm vào hướng đi của ngài, nếu có bất kỳ chuyện gì sẽ báo cáo ngay.
Khoảnh khắc khi Dương Chí Dương cúp điện thoại thì trong lòng còn có vài phần do dự, nhưng ngay sau đó hắn lại hiểu rõ ràng. Đến lúc này mình căn bản không nên giữ chút thể diện nhỏ nhặt, thành thật nói chuyện với bí thư Vương thì hay hơn.
Dương Chí Dương thầm cho ra quyết định, hắn đốt một điếu thuốc, sau đó lại nghĩ đến những gì cần phải nói trên bàn rượu. Lúc này hắn gặp mặt bí thư Vương, nó liên quan đến địa vị tương lai của mình ở tỉnh Sơn Nam, tuyệt đối không nên cho ra bất kỳ vấn đề gì khác.
Dựa theo kinh nghiệm uống rượu với lãnh đạo thời gian trước, hắn không khỏi liên tưởng đến tình huống gặp mặt bí thư Vương. Sau khi xác định vài vấn đề cần quan tâm, hắn thở dài một hơi.
Bốn giờ hai mươi chiều, chỉ không còn hai giờ nữa là đến tối, Dương Chí Dương trầm ngâm giây lát, sau đó cầm điện thoại thấy không có bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào. Hắn không khỏi thầm oán trách vợ con, trong lòng thầm nghĩ vợ mình bây giờ là lúc nào rồi, sao còn chưa gọi điện thoại đến?
Dương Chí Dương oán trách được nửa phút thì trong Lý Nhị Bình gọi đến, ngay sau đó giọng nói của nàng vang lên:
- Em đang đến, anh đừng vội.
Dương Chí Dương dùng giọng vội vàng xao động nói:
- Đến lúc nào rồi mà em còn chưa mau mau lên.
- Đồng chí cục trưởng xem như thiếu kiên nhẫn rồi, anh không phải là người cực kỳ bình thản sao? Em nhớ trước kia anh từng nói, năm xưa anh bắt một tên tội phạm thì phải ngồi yên một chỗ hơn hai mươi giờ, bây giờ sao lại không có tinh thần như năm xưa nữa chứ?
Lý Nhị Bình nói bằng giọng tràn đầy ý nghĩa trêu chọc, nếu như là trước kia thì Dương Chí Dương sẽ căn bản nhướng mày nhăn mặt, sẽ huyên náo vài câu. Nhưng hôm nay hắn lại thành thật nói:
- Vợ à, em nên nhanh chân lên.
Mười phút sau thì Lý Nhị Bình đẩy cửa bước vào trong phòng, tuy lúc này nàng có vài phần mệt mỏi nhưng lại có tinh thần rất tốt. Nàng tiện tay ném cặp lên ghế sa lông, sau đó cười nói:
- Em đã hẹn ước với bí thư Vương, tối nay dùng cơm.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt quá, lúc này trong cục công an tỉnh sắp tiến hành phân công điều chỉnh, anh không thể bị cho ra rìa, bây giờ muốn thay đổi tâm tư của Lật Tử Đạo thì chỉ còn bí thư Vương mà thôi.
Dương Chí Dương nói đến đây thì giữ chặt lấy tay Lý Nhị Bình:
- Vợ, dù thế nào thì em cũng phải nói để bí thư Vương giúp đỡ một chút.
- Em biết rồi, anh là chồng em, em không giúp anh thì giúp ai? Hơn nữa nếu anh bị cho ra rìa, em cũng không có gì tốt.
Lý Nhị Bình nói đến đây thì cau mày nói:
- Cũng không biết Lật Tử Đạo có nghe lời của bí thư Vương hay không?
- Nghe, sao lại không nghe? Lật Tòng Ba vì giúp đỡ anh Sở mà không phải mở miệng tỏ thái độ với chủ tịch Thạch sao? Nếu so sánh với bí thư Vương thì anh Sở là cái gì? Bây giờ trong tỉnh Sơn Nam không ai không nể mặt bí thư Vương, phải biết rằng ở sự kiện lần này thì dù là bí thư Thạch hay chủ tịch Đường đều thiếu nợ nhân tình với bí thư Vương, hơn nữa còn là nhân tình rất lớn.
Dương Chí Dương thấy vợ của mình căn bản là quá dốt, thế cho nên mở miệng giảng dạy.
Có câu thượng đế không tự mở cửa cho anh, vậy thì anh phải đi tìm thượng đế để mở ra cánh cửa kia.
Gần đây Dương Chí Dương có mối quan hệ khá hòa hợp với vợ, ít nhất thì số lần Lý Nhị Bình từ La Nam về Sơn Viên là khà nhiều. Mỗi lần thấy Lý Nhị Bình rửa mặt xong và quay về phòng ngủ thì Dương Chí Dương thật sự cảm khái, vợ mình tẩy trang thật sự còn đẹp hơn khi trang điểm. Khi đó nàng xỏa tung tóc, gương mặt trắng nõn, thế là trong lòng hắn sinh ra cảm giác nhộn nhạo.
Dương Chí Dương lúc này trầm tư suy nghĩ về vài vấn đề, chợt âm thanh trần thế làm cho bừng tỉnh. Hắn bức thiết cần Vương Tử Quân ra mặt để thu phục chuyện của mình, nếu thu phục được thì hắn căn bản không chỉ có bánh mì, còn có cả thêm sữa.
- Chồng, nếu lời nói của bí thư Vương có tác dụng như vậy, chúng ta nên tranh thủ làm cho tốt, anh thấy được không?"
- Ừ, có thể thành công hay không đều nhờ hết vào em.
Dương Chí Dương nói rồi ôm Lý Nhị Bình một cái rồi hôn thật mạnh.
Trong tiếng cười của Lý Nhị Bình, Dương Chí Dương lại bấm số điện thoại của khách sạn, gọi cho mình một tô thịt dê. Lần này gặp mặt bí thư Vương sẽ căn bản không thể không uống rượu, lãnh đạo uống hay không chẳng quan trọng, chủ yếu là mình cần phải có thái độ, cần phải biểu hiện đầy đủ thành ý và sức chiến đấu.
Chất lượng phục vụ của khách sạn La Nam căn bản là xếp hạng nhất, hơn nữa Dương Chí Dương có thân phận đặc thù, thé cho nên thức ăn đưa lên rất nhanh. chỉ sau vài phút thì tô thịt dê bốc hương nghi ngút đã được đưa lên.
Lý Nhị Bình vốn quen cách làm việc của Dương Chí Dương, vì vậy nàng lúc này căn bản không cảm thấy có gì khác lạ khi chồng ăn mỳ thịt dê. Khi Dương Chí Dương dùng cơm thì nàng dùng giọng cảm khái nói:
- Hôm nay em đi theo bí thư Vương trên đường lớn của khu công nghệ kỹ thuật, cảm xúc bùng lên mạnh mẽ. Con người đôi khi không nhất định có vị trí cao, thế nhưng chỉ cần kiến tạo cuộc sống tốt đẹp cho một phương thì cũng đủ để không thẹn sống kiếp này rồi.
- Em đúng là ngồi nói chuyện không sợ đau lưng, nếu như em từ vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố xuống làm phó chủ tịch quận, em có thể cam tâm sao? Theo anh thấy chỉ sợ lúc đó em đã khóc rối cả lên rồi.
Dương Chí Dương vừa ăn mỳ vừa liếc mắt nhìn vợ.
Lý Nhị Bình đang trầm mình trong tâm tình xúc cảm, nàng căn bản không hài lòng với lời nói của chồng, thế là nhìn rồi dùng giọng bất mãn nói:
- Này Chí Dương, em đề tỉnh anh một câu, y thuật chú ý hốt thuốc đúng bệnh, quan trường chú ý hòa hợp. Bí thư Vương là một người cần những người có năng lực, nếu như anh lơ là, anh cũng đừng trách em không giúp đỡ.
Thái độ của Dương Chí Dương nhanh chóng xoay chuyển một trăm tám mươi độ, hắn đặt tô mỳ xuống rồi dùng giọng nghiêm trang nói:
- Chủ tịch Lý, ngài phê bình rất đúng, sau này tôi nhất định sẽ hoàn toàn thay đổi, biến thành người khác.
Sau khi nghe giọng nói ngọt xớt của Dương Chí Dương, Lý Nhị Bình gật đầu thỏa mãn. Khi nàng chuẩn bị dặn dò chồng vài câu, đột nhiên điện thoại vang lên.
Lý Nhị Bình cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó cười nói:
- Tiểu Ngụy, tôi là Lý Nhị Bình, có chuyện gì sao?