Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1464

- Chủ tịch Lệ, tôi chẳng qua bị ép đi ra mà thôi, nói thật thì hôm qua tôi ngủ có hơi muộn, thật sự cũng không muốn thức dậy sớm thế này.

Vương Tử Quân khẽ dừng lại rồi cười ha hả nói với Lệ Thu Lợi.

Lệ Thu Lợi vốn chỉ tiến lên chào hỏi, lúc này nghe thấy Vương Tử Quân trả lời thẳng thắn như vậy thì không khỏi nở nụ cười:

- Bí thư Vương, thật ra kéo anh ra cũng tốt. Các cụ từng nói sức khỏe là tiền vốn của cách mạng, nếu rèn luyện tốt thì sẽ công tác tốt.

Lệ Thu Lợi nói đến đây thì đưa mắt nhìn Tiểu Bảo Nhi, hắn lại cười:

- Tiểu tử, cháu đi học ở trường nào?

- Cháu học ở nhà trẻ Thực Nghiệm.

Tiểu Bảo Nhi dùng giọng tự hào nói, bộ dạng chăm chú của nó không khỏi làm cho người ta nở nụ cười.

Mạc Tiểu Bắc thấy hai người Vương Tử Quân và Lệ Thu Lợi muốn trò chuyện với nhau, thế là cười nói:

- Các anh cứ trò chuyện, em đưa Tiểu Bảo Nhi về nhà trước.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn thật sự có cảm giác không kịp thở, nhờ có Lệ Thu Lợi mà được nghỉ một chút. Lúc này hai bên không những có cơ hội tăng tiến cảm tình, còn có chút thời gian nghỉ mệt.

Lệ Thu Lợi vốn không có ý muốn trò chuyện với Vương Tử Quân, nhưng thấy Mạc Tiểu Bắc bỏ đi xa thì mở miệng nói thêm hai câu với Vương Tử Quân. Hắn là người rất xem trọng công tác rèn luyện sức khỏe, mặc dù là nghỉ ngơi nhưng vẫn không quên dao động tay chân của mình, làm cho chính bản thân luôn ở vào trạng thái hoạt động.

- Bí thư Tử Quân, tôi nghe nói gần đây tình hình trật tự trị an của thành phố Đông Hồng có vấn đề, anh nên chú ý một chút mới được.

Trước khi đi thì Lệ Thu Lợi dùng giọng không quá lớn nói.

Vương Tử Quân nhìn Lệ Thu Lợi bỏ đi mà cảm thấy lời nói của đối phương rất có ý nghĩa. Vì hai bên căn bản không có mối liên hệ gần, thế cho nên Lệ Thu Lợi cũng căn bản không nói quá sâu vào sự việc kia.

Vương Tử Quân cười cười rồi chuẩn bị ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, không có ai giám sát thì nghỉ ngơi một chút cũng tốt.

- Bí thư Vương, vừa rồi tôi thấy anh rất hăng say, sao lại nghỉ ngơi rồi? Bây giờ không thích hợp nghỉ ngơi, nên hoạt động một chút.

Diệp Thừa Dân không biết đã xuất hiện sau lưng Vương Tử Quân từ khi nào, lão trầm giọng nói với Vương Tử Quân.

Lúc này Diệp Thừa Dân cũng mặc một bộ trang phục thể thao, làm cho người ta nhìn qua giống như đó là một ông chú nhà bên, căn bản không có chút khí thế của bí thư tỉnh ủy. Bí thư Diệp đang chạy, tiến độ rất chậm rãi.

Vương Tử Quân bị bắt lính tuy có chút không muốn, thế nhưng Diệp Thừa Dân đã nói, hắn cũng chỉ có thể nhanh chóng theo sát tiến độ của lãnh đạo, cùng chạy với bí thư Diệp.

Diệp Thừa Dân rất hay nói, nhưng lão căn bản cũng không nói đến chuyện trong tỉnh Nam Giang với Vương Tử Quân, cũng không nói về tin tức thời sự, chỉ là vài chuyện vui mà thôi. Vì hai bên không bàn công tác, thế cho nên Vương Tử Quân cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Nhưng khi Vương Tử Quân cảm thấy cuộc nói chuyện sắp xong thì Diệp Thừa Dân chợt nói:

- Tử Quân, cậu có thường hay kể chuyện cho con không?

Vương Tử Quân tất nhiên là đã từng kể chuyện cổ tích cho con nghe, trên cơ bản đều là hắn phụ trách hạng mục này. Mặc dù biết Diệp Thừa Dân căn bản không vô duyên vô cớ nói đến điều này, thế nhưng Vương Tử Quân cũng không thăm dò đối phương, chỉ cười nói:

- Tất nhiên đã từng kể nhiều chuyện.

- Ha ha ha, tôi cũng là cao thủ kể chuyện cổ tích, trong nhà tôi có vài đứa bé, thích nhất là nghe ông kể chuyện đấy.

Diệp Thừa Dân giống như tìm được tri âm, lão dùng giọng khoe khoang nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân không mở miệng, hắn lẳng lặng nghe Diệp Thừa Dân lên tiếng. Đối phương sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời như vậy, thế cho nên hắn phải chậm rãi thưởng thức ý nghĩa câu nói của bí thư Diệp.

- Hai ngày trước cháu trai ép tôi kể câu chuyện về thằn lằn, nói là đám bạn đều đã được nghe câu chuyện này, chỉ có nó là không. Khi đó tôi cũng không có chuyện gì để kể, sau đó nghĩ lại và thấy có một câu chuyện rất hay, cũng rất có ý nghĩa.

Diệp Thừa Dân cũng chỉ có nửa giờ tập thể dục buổi sáng mà thôi, sau khi nói ra những lời này thì lão nhanh chóng đi về phía xa.

Vương Tử Quân nhìn hình bóng rời đi của Diệp Thừa Dân, trong lòng nghĩ về lời nói vừa rồi của bí thư Diệp. Tất nhiên hắn biết rõ câu chuyện cổ tích về thằn lằn, càng hiểu rõ ý nghĩa của câu chuyện này là gì.

Lsuc này rõ ràng là Diệp Thừa Dân ném cho Vương Tử Quân một ám hiệu, khi không thể nào làm gì được thì nên lui là vừa. Chỉ khi nào lui về phía sau thì mới có thể súc tích lực lượng, ám hiệu này cũng cho thấy cái nhìn không tốt của Diệp Thừa Dân với những gì đang xảy ra.

Diệp Thừa Dân căn bản hiểu rõ tất cả những gì đang diễn ra, lão cũng hiểu nhất định đang có người giở trò quỷ trong sự kiện này. Thế nhưng đứng từ góc độ của bí thư tỉnh ủy thì lão thường chú trọng đến đại cục hơn.

Cái đuôi thằn lằn của Vương Tử Quân ở sự kiện này chỉ có thể là Đoạn Văn Đống.

Lúc này Đoạn Văn Đống căn bản là nhân tuyển tốt nhất để gánh chịu tất cả hậu quả, hơn nữa cũng không cần phải gánh chịu trách nhiệm quá lớn, chỉ là không có năng lực và rời khỏi cương vị là xong. Nhưng quan trọng là khi chuyển dời thì kiếp sống chính trị của Đoạn Văn Đống xem như xong, hành động lần này của cục trưởng Đoạn càng xem như thất bại thảm hại.

Tuy là một nhân vật chính trị thì lúc hung ác cũng phải hung ác, nhưng Vương Tử Quân căn bản không muốn dùng phương pháp hy sinh người khác để bảo đảm chính mình. Hơn nữa chỉ cần Đoạn Văn Đống vừa lui, uy tín của Vương Tử Quân vừa xây dựng ở tỉnh Nam Giang sẽ sụp đổ. Quan trọng là hắn căn bản đã bước đến vị trí không thể nào lùi bước được nữa.

Vương Tử Quân đi và vô tình phát hiện mình đã đến cửa nhà. Khi hắn chuẩn bị đi vào, chợt thấy Tiểu Bảo Nhi đang trò chuyện cùng một cậu bé cùng tuôi, hai cậu bé cười nói càng làm cho căn nhà bừng bừng sức sống.

Điều làm cho Vương Tử Quân cảm thấy khó tưởng chính là người đứng bên cạnh hai cậu bé, chính là chủ tịch Chữ Vận Phong.

Khi Văn phòng đi về phía Chữ Vận Phong, lúc này Chữ Vận Phong cũng khẽ cười cười với Vương Tử Quân. Sau khi Vương Tử Quân đi đến bên cạnh thì Chữ Vận Phong nói:

- Bí thư Vương, không ngờ hai đứa nó lại là bạn học của nhau.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Thật sự là duyên phận, chủ tịch Chử, đây là...

- Là cháu nhà tôi, đứa bé này đi nhà trẻ gần chỗ ở của tôi, vợ tôi ngại cháu có chuyện, thế cho nên mới quan tâm chăm sóc, vậy là tất cả trách nhiệm đặt lên người hai vợ chồng già.

Chữ Vận Phong nói rồi nhìn qua cháu trai đang trò chuyện với Tiểu Bảo Nhi, ánh mắt đầy từ ái.

Vương Tử Quân cười nói:

- Thanh niên thường thích cuộc sống phóng khoáng tự do, nếu như tôi ở gần bố, chỉ sợ cũng sẽ đưa con đến giao cho ông bà.

- Ha ha ha.

Chữ Vận Phong nở nụ cười rồi nói:

- Bí thư Vương, anh thật sự thẳng thắn thành khẩn hơn đám người già lão chúng tôi, con nhà tôi cũng không nói như vậy. Trước tiên là tìm một bà giúp việc miễn phí, đưa cháu đến nơi này cũng là vì tìm nguồn vui cho ông bà.

Vương Tử Quân cũng cười, sau đó nói:

- Chủ tịch, tôi cảm thấy anh ấy nói rất đúng, có một tiểu tử như vậy ở bên cạnh thì nụ cười của ngài căn bản là tươi sáng trẻ trung hơn rất nhiều.

- Chúng ta chuẩn bị đi học thôi, lát nữa gặp lại.

Giọng nói của hai đứa trẻ vang lên bên cạnh, khi hai đứa bé đi đến, hai người Vương Quang Vinh và Chữ Vận Phong cũng bắt tay nhau bỏ đi. Khi Chữ Vận Phong xoay người thì chợt trầm giọng nói:

- Bí thư Vương, không thể không coi trọng vấn đề của thành phố Đông Hồng.

Chữ Vận Phong không chờ Vương Tử Quân trả lời mà cất bước bỏ đi. Vương Tử Quân nhìn hình bóng rời đi của Chữ Vận Phong, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại.
Bình Luận (0)
Comment