Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1476

Khi đám người chung quanh đang cảm thấy kính nể lời nói sắc bén của Chương Thu Mi, chợt nghe thấy phó chủ tịch thường ủy Kim Hành Thuấn nói:

- Tôi hoàn toàn đồng ý với lời đề nghị của trưởng phòng Chung. Tôi đã từng có thời gian công tác cùng đồng chí Hà Duyên Cường, đây là một cán bộ mạnh dạn đi đầu, cực kỳ dẻo dai trước khó khăn gian khổ. Lúc này anh ấy là nhân tuyển tốt nhất để giải quyết tình huống hiện tại của thành phố Đông Hồng.

Trưởng phòng tổ chức Lục Trạch Lương là một người căn bản không dễ tỏ thái độ trong mắt tất cả đám cán bộ bên dưới, thế nhưng ý nghĩa của hội nghị thường ủy hôm nay là không nhỏ, hắn bất chấp thân phận với vấn đề mẫn cảm này mà đứng lên tỏ thái độ:

- Đồng chí Hà Duyên Cường là người công tác sáng tạo, lúc này tình hình trật tự trị an của thành phố Đông Hồng quá mức đáng lo ngại, cũng chỉ có thể cố gắng ổn định lại mà thôi. Vì vậy tôi đề nghị cục công an hãy để cho đồng chí Hà Duyên Cường quay về nhận chức.

Diệp Thừa Dân cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, tuy lão luôn cố gắng duy trì tính ổn định của hội nghị thường ủy, thế nhưng bây giờ lão lại cảm thấy mình căn bản không thể nào khống chế được hướng gió của hội nghị. Bây giờ tất cả những ngọn gió chướng đều đã bay sang áp chế Vương Tử Quân.

Lúc này chỉ sợ Vương Tử Quân khó thể nào thoát thân được.

Khi Diệp Thừa Dân đang suy nghĩ xem nên giải thích thay Vương Tử Quân như thế nào, Chữ Vận Phong chợt đặt bút xuống rồi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng nói: 

- Đồng chí Tử Quân, tôi là một cán bộ lãnh đạo lão thành, tôi có vài lời không thể không nhắc nhở anh. Lúc này đã qua thời điểm nóng đầu cho ra quyết sách, chúng ta nhìn vào vấn đề gì thì cũng phải có khái niệm đại cục, không thể làm việc mà trộn lẫn tư công vào với nhau. Nếu không, không những không thể ổn định cục diện của tỉnh Nam Giang, ngược lại còn là dấu hiệu gây loạn. Đồng chí Hà Duyên Cường cảm thấy rất bất an, anh ấy nói với tôi rằng mình sẽ rời khỏi cương vị công tác để tham gia học tập, căn bản không thể quan tâm đến công tác của thành phố Đông Hồng, thế cho nên mới sinh ra ảnh hưởng đến thế cục ổn định của Nam Giang.

Chữ Vận Phong nói ra những lời này tương đối nghiêm khắc, nếu như những lời này truyền ra ngoài, chỉ sợ uy vọng của Vương Tử Quân sẽ bị người ta giẫm xuống chân.

Đây không phải là điểm danh phê bình sao?

Vương Tử Quân vẫn không lên tiếng, hắn đang nghĩ đến tin tức mình vừa nhận được. Bản tin rất ngắn, hắn lại tỏ ra cực kỳ vui sướng, vì tin tức này chỉ có bốn chữ: "Mã đáo thành công!"

Vương Tử Quân bây giờ xem như hiểu rõ về Đoạn Văn Đống, biết rõ người này căn bản là sinh hoạt cực kỳ ổn định, lúc này đối phương dùng giọng hưng phấn nói với mình như vậy, nói rõ kết quả của hành động lần này là không nhỏ.

Dựa theo những gì Vương Tử Quân sắp xếp cho Đoạn Văn Đống, có lẽ bây giờ đối phương đang nhanh chóng chạy đến nơi này. Trước khi Đoạn Văn Đống chạy đến thì Vương Tử Quân căn bản không muốn lên tiếng, hắn nghe những lời răn dạy của chủ tịch Chữ Vận Phong, chỉ lẳng lặng ngồi đó không nói lời nào.

- Các đồng chí có lẽ đã biết rồi, hai ngày trước tôi tham gia một hội nghị liên tịch của các doanh nghiệp, đã có xí nghiệp chấn vấn tôi, nói rằng hoàn cảnh của tỉnh Nam Giang khi nào thì tốt đẹp lên. Tôi tuy đã trả lời rõ ràng thế nhưng vẫn cảm thấy rát mặt.

Chữ Vận Phong nói đến đây thì ánh mắt chợt lóe lên:

- Có thể là vì có vài đồng chí của chúng ta hết lần này đến lần khác không chịu vận dụng lực lượng vào đúng điểm, không trăm phương ngàn kế duy trì công tác, rõ ràng chỉ muốn thuận ta thì sống nghịch ta thì chết. 

- Ý thức như vậy là không được, thưa các đồng chí, nếu như người nào đó không kịp thời điều chỉnh lý niệm chấp chính của mình, tôi đây chỉ có thể báo cáo với thượng cấp để chuyển dời đồng chí này đi, vì tỉnh Nam Giang chúng ta căn bản không chào đón những loại người như vậy.

Chữ Vận Phong lớn tiếng làm cho người ta cảm thấy đinh tai nhức óc. Điều này không khỏi làm cho Diêu Trung Tắc đã chuẩn bị lên tiếng cảm thấy mất đi cơ hội của mình. Hắn nhìn Chữ Vận Phong đang ngồi trên ghế với vẻ mặt âm trầm, thế là trong lòng sinh ra cảm giác kính sợ.

Tên cướp Nam Giang, Chữ Vận Phong thật sự không hỗ với cái biệt hiệu như vậy, cũng chỉ có Chữ Vận Phong mới dám nói ra những lời như vậy. Hầu như lúc này ai cũng nhìn về phía Vương Tử Quân, tuy Chữ Vận Phong không điểm danh một ai, thế nhưng lời nói đều chỉa về phía Vương Tử Quân.

- Chủ tịch Chử, chúng ta nên lấy phê bình giáo dục đồng chí của mình làm chính, không nên nói những lời bất lợi với đoàn kết, không nên làm những gì ảnh hưởng đến đoàn kết. Hơn nữa lúc này chúng ta đang bàn về phương diện làm sao đảm bảo trật tự trị an của thành phố Đông Hồng, những thứ khác để sau này rồi nói.

Diệp Thừa Dân cố gắng áp chế cảm giác trong lòng, hắn khẽ quay sang nói với Chữ Vận Phong.

Chữ Vận Phong khẽ gật đầu, hắn tuy cường thế nhưng vẫn bảo trì sự tôn trọng xứng đáng với Diệp Thừa Dân. Hơn nữa tuy hắn cực kỳ bất mãn với Vương Tử Quân, thế nhưng cũng không muốn giáng cho đối phương một gậy chết tươi.

Diệp Thừa Dân đã mở miệng quyết định, Chữ Vận Phong cũng chỉ có thể cam chịu. Diêu Trung Tắc cũng không dám làm phức tạp vấn đề, đối với hắn thì lúc này trên cơ bản đã đạt được mục đích của mình. Sau hội nghị thường ủy lần này thì tất cả uy tín của Vương Tử Quân ở Nam Giang đã không còn, căn bản không còn bất kỳ uy hiếp gì với vị trí của nhóm người bên mình.

- Bí thư Diệp, tôi cảm thấy không bằng nói với tuyến trên, cho đồng chí Hà Duyên Cường tiếp tục đến duy trì công tác của cục công an thành phố Đông Hồng.

Diêu Trung Tắc còn chưa nói xong thì chợt nghe thấy có người lên tiếng:

- Tôi phản đối.

Tuy rất không thoải mái nhưng Diệp Thừa Dân đối diện với tình huống này cũng chỉ có thể tiếp nhận. Lão là bí thư tỉnh ủy, lão cần phải thuận đà phát triển, cần phải quán triệt ý chỉ của mình. Tình huống hiện tại nếu như lão kiên trì phản đối, kết quả cuối cùng chỉ có thể là lão sẽ rơi vào tình thế bị động.

Hà Duyên Cường rốt cuộc là hạng người gì thì Diệp Thừa Dân căn bản cũng hiểu vài phần, lúc này dù không có chứng cứ, thế nhưng lão vẫn có thể dựa vào những con đường riêng của mình để biết về tình huống của đối phương. Vì vậy sau khi Vương Tử Quân đẩy Hà Duyên Cường đi học tập ở trường đảng trung ương, lão liên tục mở lời giúp đỡ Vương Tử Quân.

Lúc này nhóm người Lục Trạch Lương dõng dạc mở miệng, Hà Duyên Cường ngược lại biến thành một kẻ lao tâm lao lực công tác, có cống hiến to lớn cho thành phố Đông Hồng. Hơn nữa một đồng chí như vậy lại phải chịu uất ức, căn bản là nén giận để phục tùng theo đúng chỉ đạo của tổ chức.

Kết quả này làm cho Diệp Thừa Dân cực kỳ phẫn nộ, thế nhưng với kinh nghiệm và khả năng tu dưỡng nhiều năm, lão căn bản không thể biểu hiện biểu cảm của mình.

Nhưng khi Diệp Thừa Dân chuẩn bị dựa theo thời thế để giải quyết sự việc thì có người phản đối. Lão nhìn về phía phát ra âm thanh, khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, lão thật sự có chút cảm động, cũng có chút tức giận.

Diệp Thừa Dân cảm động vì lúc này Vương Tử Quân vẫn kiên trì nguyên tắc của mình, mà lão nổi giận vì vị bí thư ủy ban tư pháp trẻ tuổi căn bản không thấy rõ tình thế, đến lúc này phản đối thì có được gì? Không bằng mở một mặt lưới cho mình, nếu cứ bo bo giữ mình như vậy thì sau này sao có thể tiếp tục phát triển?

Diệp Thừa Dân đinh mở miệng áp chế Vương Tử Quân thì chợt nghe thấy Lục Trạch Lương nói:

- Bí thư Tử Quân, chúng ta mở hội nghị thường ủy cũng không phải để tốn hơi cãi vả lẫn nhau.

- Đồng chí Tử Quân, anh cần tỉnh táo một chút. Tất nhiên nếu như anh kiên trì ý kiến của mình, tôi sẽ cho nhân viên hội nghị ghi lại yêu cầu của anh vào bản ghi chép hội nghị.

Diêu Trung Tắc tất nhiên không bỏ qua cơ hội này, hắn trầm giọng nói với Vương Tử Quân.

Khi hai người lên tiếng thì đám người nhìn về phía Vương Tử Quân, có người cười nhạo, cũng có người đồng tình, có người khinh thường...
Bình Luận (0)
Comment