Khi Vương Tử Quân chuẩn bị chào hỏi Niên Chí Tân, hắn chợt nghe thấy người kia mắng: - Niên Chí Tân, mày sẽ sinh con không có lỗ đít, tao nói cho mày biết, mày xen vào chuyện tốt của chúng tao, nhất định sẽ có người tính sổ với mày.
Vài tên cảnh sát thấy tên đàn ông kia căn bản là kiêu ngạo như vậy, bọn họ cũng không còn khách khí, bẻ tay đối phương ra phía sau. Tên đàn ông nhanh chóng bị cảnh sát còng tay, căn bản phải chịu khá nhiều khổ sở.
Nhưng chút đau khổ như vậy cũng không làm khó người này, chợt nghe thấy đối phương chửi ầm lên: - Họ Niên kia, mày đừng tưởng bắt được ông thì sẽ lập công. Tao nói cho mày biết, mày đừng nghĩ thích huyên náo thì vui, chú ý sau này có người kéo mày vào danh sách.
Niên Chí Tân nhìn vào hai mắt tên đàn ông, hắn cũng không nói gì, chỉ là khua tay với đám cảnh sát bốn phía: - Đưa hắn đi.
Vương Tử Quân nhìn đám cảnh sát đưa người kia lên xe mà ánh mắt trở nên ngưng trọng. Du Giang Vĩ ngồi bên cạnh nhìn vẻ mặt Vương Tử Quân chợt biến đổi, hắn do dự một chút rồi nói: - Trưởng phòng Vương, có muốn gọi đội trưởng Niên đến nói chuyện một chút không?
- Không cần. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn trầm giọng từ chối lời đề nghị của Du Giang Vĩ, hắn khua tay với lái xe: - Chúng ta đi thôi.
Xe chạy vô cùng ổn định, chỉ sau vài phút đã dừng trước cổng khu văn phòng tỉnh ủy. Khi Vương Tử Quân đi lên lầu thì thấy một người đi ra.
Khi Vương Tử Quân thấy người kia, đối phương cũng thấy xe của hắn. Người này có chút do dự, sau đó cất bước đi về phía hắn nói: - Chào trưởng phòng Vương.
- Chào bí thư Thích, vài ngày không gặp mà anh nhìn qua có tinh thần hơn rất nhiều. Vương Tử Quân nhìn Thích Phúc Lai rồi tươi cười nói.
Thích Phúc Lai và Vương Tử Quân căn bản không có giao tình gì với nhau, nhưng hai người cũng không có xung đột gì lớn. Tuy Vương Tử Quân căn bản không thích Thích Phúc Lai tiến lên làm bí thư ủy ban tư pháp, thế nhưng lúc này Thích Phúc Lai chào hỏi nhiệt tình, hắn tuyệt đối không thể làm mặt lạnh, cũng không tỏ ra giống như ai đang thiếu tiền mình được.
- Ha ha ha, trưởng phòng Vương, tôi muốn làm kiểm điểm với anh. Những ngày qua tôi muốn đến báo cáo công tác với anh, thế nhưng mãi mà không có thời điểm nào thích hợp. Bây giờ tôi thành khẩn tự phê bình, sau này sẽ thường xuyên báo cáo công tác với lãnh đạo. Thích Phúc Lai tuy lớn tuổi hơn Vương Tử Quân thế nhưng bây giờ lại giống như căn bản hạ mình khá thấp.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Bí thư Thích, tôi cũng không có ý phê bình anh, thành phố Lâm Hồ các anh công tác rất tốt, ngược lại tôi và lãnh đạo tỉnh ủy còn cho ra lời khẳng định với công tác của thành phố Lâm Hồ, hy vọng các anh không ngừng cố gắng, tạo ra nhiều đặc sắc hơn.
Thích Phúc Lai gật đầu rồi nhanh chóng cảm tạ sự quan tâm của Vương Tử Quân với thành phố Lâm Hồ, càng mời Vương Tử Quân có rảnh thì đến cho ra vài lời chỉ đạo với Lâm Hồ.
Hai người nói với nhau thêm vài câu, Vương Tử Quân lấy cớ có việc bận rời đi. Thích Phúc Lai tuy biểu hiện muốn báo cáo với Vương Tử Quân, thế nhưng đối phương căn bản là không có thành tâm.
Sau khi quay về phòng làm việc của mình thì Vương Tử Quân rửa sạch tay, đúng lúc này điện thoại vang lên. Hắn lấy điện thoại nhìn thoáng qua, người gọi điện thoại đến là Mạc Tiểu Bắc, chợt nghe thấy Mạc Tiểu Bắc bên kia khẽ nói: - Vừa rồi bố gọi điện thoại đến, nói là anh không cần hao tâm tổn trí về sự việc kia nữa.
Không cần hao tâm tổn trí là có ý nghĩa gì? Vương Tử Quân căn bản là hiểu quá rõ ràng. Tối qua hắn vừa về nhà thì nhận được điện thoại của bố vợ Mạc Đông Tường, vì là người một nhà nên Mạc Đông Tường nói rất trực tiếp, để cho hắn có thể tranh thủ trong phạm vi của mình để giúp đỡ Lỗ Kính Liên.
Vương Tử Quân căn bản có cảm giác khá tốt với Lỗ Kính Liên, hơn nữa lại động tâm với lời đề nghị của Lỗ Kính Liên, thế cho nên sau khi Mạc Đông Tường lên tiếng thì hắn cũng tỏ vẻ nhất định giúp đỡ. Bây giờ Mạc Đông Tường lại gọi đến nhưng lời nói lại khác biệt.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Vương Tử Quân tuy đã đại khái cho ra đáp án thế nhưng vẫn nhịn không được phải hỏi Mạc Tiểu Bắc, muốn tìm được câu trả lời chính xác hơn.
- Em không biết, em cũng không hỏi rõ. Mạc Tiểu Bắc trả lời rất hợp với phong cách của mình, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân nở nụ cười bất đắc dĩ: - Thôi bỏ đi, không sao.
Vương Tử Quân cúp điện thoại và thầm hiểu được vài vấn đề, thầm nghĩ sự việc đã sớm biến đổi, nếu không với quyết tâm của Lỗ Kính Liên thì căn bản sẽ không chịu lùi bước.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi gọi điện thoại cho thư ký trưởng Đào Nhất Hành. Khi điện thoại nối thông, chợt nghe thấy Đào Nhất Hành cười nói: - Lãnh đạo, ngài có gì cần dặn dò sao?
Mỗi lần Vương Tử Quân gọi điện thoại thì đều có thể nghe được giọng nói tràn đầy nụ cười của Đào Nhất Hành ở phía bên kia, vị thư ký trưởng này giống như trời sinh chưa từng nổi giận. Nhưng Vương Tử Quân biết rõ đây chỉ là vẻ bề ngoài, thực tế cũng có khi Đào Nhất Hành nổi giận, nụ cười của đối phương căn bản chỉ là thói quen nghề nghiệp thường ngày mà thôi.
Vương Tử Quân nói hai câu khách khí với Đào Nhất Hành, sau đó hắn khẽ nói: - Thư ký trưởng, bí thư bây giờ đang bận rộn gì vậy?
Đào Nhất Hành ở bên kia có chút chần chờ, sau đó cười nói: - Bí thư bây giờ đang bàn luận với một vị khách, trưởng phòng Tử Quân có chuyện gì sao? Nếu có chuyện thì tôi sẽ báo cáo với bí thư một tiếng.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Có một số chuyện muốn báo cáo với bí thư Diệp, cũng không phải quá gấp, nếu bí thư có chuyện thì để báo cáo sau cũng được.
Vương Tử Quân nói rồi chợt thay đổi chủ đề: - anh Đào, lần này thông báo họp hội nghị thường ủy không đầu không đuôi, có phải là có chuyện gì quan trọng không?
- Ha ha, điều này lãnh đạo ngài cũng đừng trách tôi, bí thư cũng không thông báo nội dung hội nghị. Đào Nhất Hành nói đến đây thì chợt hạ giọng: - Trưởng phòng Vương, tôi cảm thấy có thể là thảo luận về nhân tuyển cho vị trí bí thư ủy ban tư pháp.
Có một vài người có một bản lĩnh đó là làm cho người ta không tự giác được phải làm thân cận với mình, chút hành vì mờ ám của người này càng làm cho người ta sinh ra cảm giác như người cùng nhà. Đào Nhất Hành căn bản là một thành viên như vậy, hơn nữa còn là cao thủ.
Vương Tử Quân dù có suy đoán thế nhưng sau khi nghe được lời nói của Đào Nhất Hành thì trong lòng có vài phần chấn động, hắn cũng không nói gì thêm, chờ Đào Nhất Hành tiếp tục lên tiếng.
- Hôm nay bí thư nhận được một cuộc điện thoại của tuyến trên, nói là sự việc này tôn trọng đề cử của tỉnh Nam Giang. Đào Nhất Hành nói đến đây thì muốn nói thêm điều gì đó, thế nhưng lại ngậm miệng khá đúng lúc.
Tôn trọng đề cử của Nam Giang, biểu hiện là tôn trọng tỉnh ủy Nam Giang, nhưng thực tế lại muốn làm cho Nam Giang rơi vào trạng thái bão tố. Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy Nam Giang, là lãnh đạo đứng đầu tỉnh Nam Giang, căn bản là người có quyền lên tiếng manh mẽ nhất. Nhưng Chử Vận Phong lại là người có đa số lá phiếu trong hội nghị thường ủy, thế cho nên thái độ của người này cũng là cực kỳ quan trọng.