Vương Tử Quân đối mặt với ánh mắt của đám người chung quanh mà hồn nhiên như không biết, hắn cười cười nói với Lý Thừa Uyên: - Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của chủ tịch Lý. Tôi là một trưởng phòng tổ chức, tôi nên tận chức tận trách, trong quá trình đề cử cán bộ thì tôi chú trọng xem xét lý lịch, khả năng công tác, cũng chỉ như vậy mới có thể tìm ra được người hiền, chính thức đưa những đồng chí thích hợp đến vị trí thích hợp.
- Cũng căn cứ vào nguyên tắc này tôi mới đưa ra quan điểm của mình, điều này không hề liên quan đến phương diện điều động cán bộ khác địa phương. Tôi không thể hành động theo cảm tính, nhìn từ đại cục công tác của tỉnh Nam Giang thì tôi thấy nên tuyển như vậy, nên chọn lựa khách quan và công bình.
Diêu Trung Tắc nhìn bộ dạng hùng hồn của Vương Tử Quân, hắn chợt sinh ra cam giác nếu để đối phương nói tiếp thì căn bản là không quá tốt, thế cho nên mới đặt ly xuống thì cắt lời: - Trưởng phòng Tử Quân, suy xét cho đồng chí của mình không phải chỉ nói miệng là được.
- Bí thư Diêu nói đúng, tôi cảm thấy suy xét cho đồng chí của mình thì không những căn cứ vào tiến độ của bọn họ, còn phải suy xét tác dụng lớn nhất của bọn họ là gì. Một vị trưởng phòng tổ chức cũng không phải nói đề bạt đồng chí của mình là hoàn thành nhiệm vụ. Tôi hiểu một người là trưởng phòng tổ chức hợp cách quan trọng là biết người biết chuyện, điều động nhân tài, chỉ như vậy mới có thể là người giám hộ cho nhân tài. Vương Tử Quân nói đến đây thì đưa mắt nhìn Chử Vận Phong: - Chủ tịch Chử, tôi có thể thỉnh giáo ngài một vấn đề được không?
Lúc này gương mặt Chử Vận Phong luôn rất bình tĩnh, lão lẳng lặng lắng nghe lời nói của Vương Tử Quân, lúc này thấy Vương Tử Quân hỏi về mình thì cười nói: - Trưởng phòng Tử Quân cứ hỏi.
- Chủ tịch Chử, tôi xin hỏi ngài một câu, từ khi ngài tham gia công tác đến nay có phải có rất nhiều bạn bè người thân đến tìm không? Vương Tử Quân nói cũng không làm cho vẻ mặt Chử Vận Phong biến đổi, Chử Vận Phong cũng không cần suy xét nhiều mà dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói: - À, chẳng những có người thân bạn bè, còn có một vài người đại bác bắn không tới cũng đến tìm.
Vương Tử Quân căn bản có chút kính nể lời nói của Chử Vận Phong, hắn khẽ cười nói: - Muốn là quan tốt thì phải làm người tốt, muốn làm người tốt thì phải tu đức, tôi căn bản là luôn luôn bội phục lực quyến rũ của nhân cách chủ tịch Chử. Người không phải là cỏ cây, há có thể vô tình? Như các vị đang ngồi nơi đây, có được bao nhiêu người sau vài chục năm vẫn kiên trì nguyên tắc như chủ tịch Chử? Tôi cũng không phải không tín nhiệm cán bộ của mình, thế nhưng thật sự có một số việc làm cho người ta khó thể nào không lựa chọn.
- Vì vậy nếu để cho đồng chí của chúng ta phải khó xử ở phương diện đối nhân xử thế, không bằng gọn gàng dứt khoát cắt đứt hý nghĩ tìm người này. Vì vậy tôi thấy khi điều động một vị trí mẫn cảm cần phải vận dụng cán bộ địa phương khác, như vậy không phải không tín nhiệm đồng chí của mình, mà là một phương pháp bảo vệ cán bộ. Vương Tử Quân nói thì bầu không khí trong phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh, tuy có vài người đối lập với Vương Tử Quân cũng không thể không thừa nhận lời này căn bản là cực kỳ có lý.
Bọn họ từng bước bò lên vị trí hiện tại, ít nhiều cũng bị người thân và bạn bè làm cho phức tạp vấn đề. Nếu bọn họ kiên trì nguyên tắc thì mất đi tình nghĩa, nếu như thiên vị thì làm gia tăng cảm giác nguy hiểm cho con đường làm quan của mình, mỗi lần gặp phải sự lựa chọn khó khăn như vậy thì ai cũng khó thể yên tĩnh.
Bí thư ủy ban tư pháp chính là người quản công tác của khối tư pháp, vị trí càng thêm mẫn cảm. Tình thế của Nam Giang bây giờ căn bản là nên thoát khỏi tình huống phức tạp, cần phải có một vị lãnh đạo mạnh mẽ nắm bắt khối công tác này.
Khi bầu không khí trong phòng trở nên trầm mặc thì Diệp Thừa Dân chợt mở miệng nói: - Trưởng phòng Tử Quân có lời đề nghị rất tốt, tôi đồng ý.
Diệp Thừa Dân nói rồi đưa mắt nhìn Chử Vận Phong: - Chủ tịch Chử, anh thấy thế nào?
Diệp Thừa Dân tỏ thái độ hầu như đã quyết định một nửa vấn đề, hơn nữa điều kiện này của Vương Tử Quân lại cực kỳ có lý. Nếu như Vương Tử Quân có khuynh hướng về một người nào đó, như vậy thì có thể hốt thuốc theo bệnh, có thể phản bác. Nhưng Vương Tử Quân nói việc mà không nói người, nó căn bản như một con nhím, làm cho người ta khó thể mở miệng cắn vào.
Du sao thì hội nghị thường ủy cũng có thư ký ghi chép lại nội dung, từng lãnh đạo tham gia có thể có ý kiến bất đồng, thế nhưng nhất định phải đứng ở trên lập trường công chính.
Chử Vận Phong uống một hớp trà rồi mới nói: - Tôi căn bản là hoàn toàn đồng ý với ý kiến của trưởng phòng Vương, phương diện trật tự trị an chính là một điều kiện cực kỳ quan trọng, thế cho nên phương diện điều động vị trí bí thư ủy ban tư pháp cũng quá quan trọng.
Chử Vận Phong nói giống như giải quyết dứt khoát, căn bản là ý kiến của Vương Tử Quân được thông qua. Khi mà ý kiến của Vương Tử Quân được thông qua, như vậy có nghĩa là Thích Phúc Lai bị đào thải ra ngoài quá trình tranh cử vị trí bí thư ủy ban tư pháp lần này, kết quả như vậy làm cho tất cả mọi người nơi đây căn bản là không thể nghĩ tới.
Kim Hành Thuấn căn bản cảm thấy tiếc nuối cho Thích Phúc Lai, thế nhưng lại là cảm giác vừa khó chịu vừa vui mừng. Hắn vui mừng vì dù Thích Phúc Lai có như thế nào cũng không thể có tư cách ngồi cùng bàn với mình; điều làm cho hắn cảm thấy khó chịu chính là Thích Phúc Lai dù sao cũng là người cùng chiến tuyến với mình, hắn sắp thấy đối phương tiến lên, không ngờ lại bị vị trưởng phòng tổ chức trẻ tuổi phá bĩnh đáng sớ.
Nhưng lúc này Chử Vận Phong không mở miệng thì Kim Hành Thuấn cũng không còn gì để nói, chuyện đã đến nước này thì căn bản không còn dư âm quay về, hắn cũng không thể nói những lời trái ngược với lãnh đạo của mình được.
- Trưởng phòng Vương, bây giờ tôi rất muốn nghe tiêu chuẩn thứ ba của anh. Diêu Trung Tắc lại nở nụ cười vui vẻ trên môi nói.
Diêu Trung Tắc nói làm cho ánh mắt mọi người tập trung lên người Vương Tử Quân. Tuy bây giờ không ai đề cập qua ba chữ Thích Phúc Lai, thế nhưng mọi người đều hiểu, Thích Phúc Lai bây giờ sẽ là bia ngắm bắn của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười thản nhiên nói: - Cám ơn bí thư Diêu đã coi trọng tôi, nhưng tôi căn bản là làm cho ngài thất vọng, bây giờ tôi chỉ tổng kết được hai tiêu chuẩn vừa rồi mà thôi.
Tiếng cười khẽ vang lên trong phòng họp, lúc này vẻ mặt Diệp Thừa Dân đã tốt hơn rất nhiều, lão dùng ánh mắt tràn đầy tán thưởng nhìn Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng nói: - Nếu tất cả mọi người đã đồng ý với hai ý kiến của trưởng phòng Vương, tôi thấy chúng ta cứ lấy hai ý kiến này làm tiêu chuẩn để chọn lựa nhân tuyển cho phù hợp.
Hội nghị thường ủy sau đó giống như mặt hồ nước không còn gợn sóng, cũng không có bất kỳ vấn đề gì xảy ra. Tuy Diệp Thừa Dân cho mọi người bàn bạc, thế nhưng sau khi bàn bạc nửa giờ thì căn bản không có ý kiến gì bất đồng.