Công tác cán bộ chính là phần quan trọng nhất của phòng tổ chức, chẳng lẽ Vương Tử Quân không sợ mình bằng mặt không bằng lòng sao? Triệu Kỳ Tường nhìn gương mặt lạnh nhạt của Vương Tử Quân, trong lòng chợt sinh ra cảm giác minh ngộ. Không phải Vương Tử Quân không thèm quan tâm đến công tác cán bộ, mà đối phương có tự tin mặc kệ mình nghĩ thế nào làm ra sao cũng không làm gì được hắn. Chính mình căn bản không đủ tư cách, Vương Tử Quân là lãnh đạo đứng đầu đơn vị, căn bản là một người cường thế cực mạnh.
Triệu Kỳ Tường nghĩ đến độ tuổi của Vương Tử Quân không lớn hơn mình, tâm tình của hắn không khỏi hạ xuống vài phần. Hắn là người có bản lĩnh, mặc dù biểu hiện khiêm tốn hiền hòa nhưng trong lòng lại cực kỳ cao ngạo, tự nghĩ số người hơn mình là không nhiều. Nhưng bây giờ hắn nhìn thấy bộ dạng nhẹ nhàng bình tĩnh như bình thường của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy mình kém quá xa.
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, thế cho nên sau đó Triệu Kỳ Tường trò chuyện với Vương Tử Quân mà có chút mất tập trung. Sau khi hắn rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn cảm nhận được sự thất thường của mình, nhìn qua có chút xấu hổ. Trước mặt Vương Tử Quân sao mình lại mất kiên nhẫn như vậy? Chỉ cần nói một câu tỏ thái độ rõ ràng, đó là nhất định làm tốt công tác được giao, như vậy không tốt hơn sao?
Từ xưa đến nay những người cảm thấy khó chịu nóng lòng khi những chuyện nhỏ nhặt diễn ra, căn bản khó thể nào hoàn thành được chuyện lớn. Chưa nói đến những thứ khác, tâm tính không chờ đợi được sẽ làm cho người ta gặp chuyện thua thiệt vài phần, ít nhất cũng nói rõ bản thân mình thiếu tự tin, không có bản lĩnh tính trước sự việc phát sinh.
Vương Tử Quân tất nhiên không biết Triệu Kỳ Tường đang tự trách mình, hắn gọi đối phương đến cũng không phải muốn áp chế, sở dĩ điều động Triệu Kỳ Tường cũng là vì thấy đây là người có khả năng. Bây giờ Vương Tử Quân không muốn những nô tài khăng khăng một mực, còn cần nhân tài có năng lực công tác.
Vương Tử Quân căn bản cũng có ý nghĩ phân công cho Triệu Kỳ Tường nắm công tác nhân sự, nhưng hắn lại không lên tiếng. Những người có cá tính như Triệu Kỳ Tường, nếu anh trực tiếp phân công thì căn bản sẽ không bao giờ cảm giác mang ơn. Ngược lại anh cần phải xem xét thái độ của đối phương, phải thể hiện sự tôn trọng, cũng có chút buông tay, căn bản là kế sách hay với người có quá nhiều góc cạnh.
Quả nhiên Triệu Kỳ Tường không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, đối phương không ẩn giấu ở phương diện phân công của mình, trực tiếp nói thẳng. Vương Tử Quân vui vẻ nhận lời, căn bản là phân công theo đúng ý của Triệu Kỳ Tường. Với ánh mắt nhìn qua vô số người của Vương Tử Quân, Triệu Kỳ Tường sẽ cực kỳ kinh ngạc, mà đây chính là thứ Vương Tử Quân muốn.
Lãnh đạo đơn vị phải có nghệ thuật trị người, cần phải bày ra uy thế của mình, còn phải có sự độ lượng. Nếu anh bình dị gần gũi sẽ có được nhiều nhân duyên, căn bản là hòa mình với cấp dưới, nhưng đây không phải là kế sách tốt nhất; một lãnh đạo sao không nắm quyền uy cho được? Điều này cần kỹ xảo, mặc dù cấp dưới nhìn anh giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, thế nhưng anh cũng không cần quá mở rộng cõi lòng, anh cũng nên có vài phần cao cao tại thượng mới được. Chỉ như vậy thì cấp dưới mới có thể thân cận với anh, cũng phải sợ anh, căn bản chỉ có quyền lợi phục tùng quyết sách của anh, không có những ý nghĩ khác biệt.
Ánh nắng chiều rất gay gắt, Trì Hoa Trục đã là chủ nhiệm ban nghiên cứu chính sách của phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn gõ cửa đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân. Gương mặt Trì Hoa Trục có vài phần mỏi mệt, giống như tối qua không nghỉ ngơi tốt.
- Trưởng phòng Vương. Trì Hoa Trục là một cán bộ được Vương Tử Quân đề bạt trọng dụng, thế nên căn bản là cực kỳ cảm kích với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trì Hoa Trục, hắn vung tay lên nói: - Hoa Trục đến đấy à, mời anh ngồi.
Trì Hoa Trục cũng không dám ngồi xuống, hắn nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lấy dũng khí nói: - Trưởng phòng Vương, tôi cảm thấy phương án đề xuất cải cách cán bộ của ngài có hơi nhanh, chấp hành rất khó khăn, vì đây không phải là ăn một miếng có thể mập mạp ngay, thế nên tôi đề nghị nên làm từng bước thì tốt hơn.
Trì Hoa Trục nói rồi đặt một phương án viết tay đơn giản lên bàn làm việc của Vương Tử Quân, hắn dùng giọng chần chờ nói: - Trưởng phòng Vương, phương diện chọn cán bộ công chức thì cần phải thi tuyển, phải nghiêm khắc nghiêm túc, thành lập cơ chế tuyển chọn thật tốt, như vậy mới có được một đội ngũ cán bộ tốt mà không phải tuyển kẻ ăn không ngồi rồi. Quốc gia có quốc sách quan trọng, thế nhưng tôi cảm thấy kết hợp với thực tế bản địa thì nên có chút thay đổi; còn phương diện chọn lựa cán bộ, cũng nên mở rộng pham vi ra một chút...
Trì Hoa Trục nói hết lời thì dùng ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn Vương Tử Quân, hắn rất hy vọng Vương Tử Quân sẽ tiếp nhận lời đề nghị của mình. Thật lòng thì hắn căn bản rất tán thành với phương án cải cách nhân sự của trưởng phòng Vương, thậm chí còn có một xúc động tiến lên áp dụng không thể chờ đợi được. Nhưng hắn là người chìm nổi quan trường nhiều năm, hắn vẫn cảm thấy áp dụng phương án của Vương Tử Quân là có chút nguy hiểm.
Mặc dù phương án của Vương Tử Quân cũng là một lòng vì việc công, thế nhưng nó lại có sự hạn chế và cắt giảm đi quyền lợi của các cán bộ lãnh đạo địa phương. Khi mà sinh viên muốn thi tuyển công chức thì căn bản địa phương có quyền tự chủ rất lớn, tất nhiên tự chủ cũng là vì tệ đoan rất lớn, nhưng đó là thói quen của lãnh đạo, nếu phương án của Vương Tử Quân được áp dụng, như vậy không phải là móc món ngon ra khỏi miệng của bọn họ sao?
Với vị trí của Vương Tử Quân hiện tại, cho dù động đến quyền lợi của vài chục người, thậm chí là vài trăm người cũng không là vấn đề gì lớn. Thế nhưng khi mà Vương Tử Quân động vào quyền lợi của cả Nam Giang, như vậy dù Vương Tử Quân là người có thủ đoạn mạnh mẽ thế nào, căn bản sẽ khó chống đỡ được dòng nước như thác lũ.
Hơn nữa phương diện chấp hành là làm theo từng cấp, cũng cần lãnh đạo địa phương đứng ra chấp hành. Cho dù bọn họ không dám làm gì Vương Tử Quân, thế nhưng cũng không thể không qua loa cho xong, bằng mặt không bằng lòng, điều này là quá bình thường.
Nếu thật sự là như vậy thì uy tín mà Vương Tử Quân cố gắng lắm mới dựng lên được ở Nam Giang sẽ bị đả kích. Trì Hoa Trục cảm thấy bây giờ trưởng phòng Vương cần làm chính là một chữ ổn định, chỉ cần trưởng phòng Vương làm thật ổn định, dù không cho ra thành tích mạnh mẽ, thế nhưng căn bản không có ảnh hưởng gì đến tương lai chính trị của mình.
Vương Tử Quân nhìn hai mắt đỏ hồng của Trì Hoa Trục, hắn biết Trì Hoa Trục đang lo lắng cái gì. Khi viết ra phương án này thì hắn đã căn bản suy xét rất nhiều phương diện, những thứ mà Trì Hoa Trục nói ra căn bản là cực kỳ quan trọng, là nơi dễ xảy ra vấn đề nhất. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó nới với Trì Hoa Trục: - Hoa Trục, anh hoàn thiện phương án của tôi là được.