Tuy trong lòng cực kỳ phẫn nộ nhưng Trần Gia Hòa vẫn gật đầu nói: - Trưởng phòng Vương, cung kính không bằng tuân mệnh, hôm nay xem như tôi liều mình cùng quân tử.
- Trưởng phòng Vương, tôi không ngờ ngài vừa xuất hiện thì căn bản làm tôi trút hết tức giận trong lòng, nhưng ngài cũng đã triệt để đắc tội với Trần Gia Hòa. Đoạn Văn Đống ngồi vào trong xe của Vương Tử Quân rồi cười nói.
Vương Tử Quân có thể kịp thời đến tham gia hội nghị cũng là vì nhờ vào báo cáo của Đoạn Văn Đống. Sau khi nhận được yêu cầu giúp đỡ của Đoạn Văn Đống, Vương Tử Quân không cần nghĩ nhiều mà chạy đến giải quyết ngay vấn đề.
Đoạn Văn Đống lúc này mới thả lỏng một chút, hắn cho rằng Vương Tử Quân sẽ liên hệ với Trần Gia Hòa, để Trần Gia Hòa không làm khó Niên Chí Tân. Hắn không ngờ một người hòa nhã dễ gần như trưởng phòng Vương lại trực tiếp dùng phương pháp bạo lực để giải quyết gọn gàng vấn đề của Niên Chí Tân.
Nói ra thì phương pháp của Vương Tử Quân có vài phần dùng thế ép người, căn bản là không có kỹ xảo, không có sách lược gì hay, chỉ dùng lực của mình để ép người, hơn nữa phương pháp này căn bản làm cho đối thủ không có dư âm hoàn thủ.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt có chút lo lắng của Đoạn Văn Đống, hắn cười cười nói: - Chuyện này anh không cần quan tâm, Trần Gia Hòa dám đứng ra thì cũng xem như biểu hiện lập trường của mình. Hơn nữa anh ta quyết định lấy Niên Chí Tân làm điểm đột phá, như vậy phải tiếp nhận trừng phạt.
Đoạn Văn Đống nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân mà không khỏi cảm thấy rùng mình. Trong đầu hắn chợt xuất hiện một ý nghĩ, đó là bây giờ xuất hiện trước mặt hắn không phải là một Vương Tử Quân luôn mỉm cười hòa ái, rõ ràng là một vị lãnh đạo cực kỳ có thủ đoạn, có thể giậm chân một cái chấn động Nam Giang.
Vương Tử Quân thông qua một loạt hành động mạnh mẽ mà xác lập nên vị trí của mình ở Nam Giang, có đầy đủ quyền lợi của một vị trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy. Lúc này không phải là thời điểm hắn lo lắng đắc tội với ai, mà người ta đắc tội với hắn sẽ có hậu quả gì.
Vương Tử Quân móc thuốc ra ném cho Đoạn Văn Đống một điếu, sau đó đặt điếu thuốc lên mũi khẻ ngửi một hơi: - Có phải đã có thêm vài manh mối mới về sự kiện của Khương Tồn Minh hay không?
- Còn chưa có gì, trưởng phòng Vương, tôi cũng liên hệ với đồng chí Tiểu Khương nhiều năm, những người đi theo nói khi đó cậu ấy đi ra ngoài một mình. Hành vi của Tiểu Khương ở trong khách sạn chủ yếu là lời khai từ phía bên kia, nhưng hai chiếc camera trong khách sạn căn bản lại hư vào đúng ngày này.
- Mau điều tra chân tướng sự việc rõ ràng, nếu không cũng không đơn giản cho ra kết luận.
- Trưởng phòng Vương, điều này tôi hiểu rõ, toi tuy cũng ít tiếp xúc với Tiểu Khương, thế nhưng tôi tin tưởng cậu ấy không phải là người không phân biệt rõ nặng nhẹ. Đoạn Văn Đống dùng ngôn từ chuẩn xác nói.
Sau khi rời khỏi quán canh cá nổi tiếng của thành phố Đông Hồng thì gương mặt Trần Gia Hòa vẫn cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại bừng lên ngọn lửa vô danh. Đã bao năm rồi hắn quên mất tư vị ngột ngạt mà người ta mang lại cho mình, kinh nghiệm hôm nay làm cho hắn xấu hổ và cực kỳ giận dữ, hắn không chịu nổi, căn bản khó thể kiềm chế được.
Vương Tử Quân cố ý ép mình đến dùng cơm, Đậu Minh Đường lại cố ý đón lời của Vương Tử Quân, hắn là một vị chủ tịch thành phố sao có thể chối được? Hắn cần phải biểu hiện đúng tư thái của một thủ hạ chân chính.
Trong lúc dùng cơm vì muốn làm sinh động bầu không khí mà hắn thậm chí còn phải tiếp lời thư ký trưởng văn phòng thị ủy để nói hai câu chuyện cười.
- Chủ tịch, chúng ta về nhà sao? Lái xe khẽ mở miệng xin chỉ thị.
Trần Gia Hòa đang rất tức tối, hắn dùng ánh mắt hung hăng nhìn tên lái xe, khi chuẩn bị phát tiết cơn giận của mình thì hăn chợt nghĩ đến hai từ "ẩn nhẫn". Hai từ này giống như một vòng kim cô siết chặt lòng hắn, thế nên hắn suy nghĩ giây lát rồi dùng giọng bình tĩnh nói: - Đi đến hội sở Tây Viên.
Lái xe cũng không quay đầu, hắn thông qua kính chiếu hậu để nhìn thấy gương mặt phẫn nộ của chủ tịch Trần. Hắn là lái xe cho Trần Gia Hòa, nhiều tin tức không rời khỏi lỗ tai của hắn, hắn biết rõ hôm nay chủ tịch Trần bị người ta áp chế, căn bản không chút thoải mái.
Lúc này hắn thấy chủ tịch Trần có thể bình tâm tĩnh khí thì không khỏi thở dài một hơi. Hắn là lái xe cho lãnh đạo, hắn thật sự cảm thấy công tác của mình là không dễ dàng chút nào. Ngoài việc làm tốt công tác của một tài xế, hắn còn phải xử lý tốt các quan hệ với lãnh đạo. Hắn cho rằng mình nên có tư tưởng tiếp thu thật tốt ý đồ của lãnh đạo, nếu như không đoán được tâm tình của lãnh đạo, anh không có ánh mắt tinh anh, như vậy chỉ có thể rơi xuống vực, sao được lãnh đạo sử dụng?
Trước khi nhận chức thì tên lái xe từng nghe qua một câu chuyện cười của một người đồng sự. Đó là người này hỏi một vị lãnh đạo đang say rằng "bây giờ đi đâu", lãnh đạo dùng giọng u mê nói ra hai chữ Ma Đô. Lái xe tuy cảm thấy quá không đáng tin, thế nhưng hắn cũng không dám làm nghịch lại ý chỉ của lãnh đạo, hắn đành phải chạy xe cả đêm đến Ma Đô, kết quả là sáng hôm sau lãnh đạo dùng giọng căm tức nói hai câu: "Quay về!"
Vì thế mà tên lái xe căn bản luôn lưu tâm đến phản ứng của Trần Gia Hòa, chưa từng mở miệng nói gì khi lãnh đạo mât vui.
Sau khi xe dừng lại vững vàng ở hội sở Tây Viên, Trần Gia Hòa khoát tay với thư ký và lái xe của mình, hắn đi một mình vào bên trong hội sở. Nhân viên phục vụ thấy Trần Gia Hòa đi đến thì nhanh chóng tiến lên đón chào.
Trần Gia Hòa nhìn qua hai cô nhân viên phục vụ xinh đẹp, hắn khẽ nói: - Giám đốc Chử có trong này không?
Nhân viên phục vụ biết rõ thân phận của Trần Gia Hòa, nàng tỏ ra cực kỳ cung kính: - Chủ tịch Trần, giám đốc Chử vừa mới đến, bây giờ đang rèn luyện sức khỏe ở phòng 318.
Hội sở Tây Viên không phải chỉ là một địa phương uống rượu giải trí, còn là một khu phức hợp dành cho người có tiền. Chỗ này không những có đầy đủ dụng cụ rèn luyện sức khỏe, còn có cả huấn luyện viên chuyên nghiệp, ngay cả thang máy cũng được thiết kế đặc thù, bên trong có đủ phòng vip, căn bản không thiếu thứ gì. Nữ nhân viên phục vụ là người quen thuộc với Trần Gia Hòa, khi thấy Trần Gia Hòa đến một mình thì chủ động đưa hắn lên phòng 318.
Khi Trần Gia Hòa đẩy cửa vào phòng thì Chử Ngôn Huy đang luyện tập thể hình dưới sự chỉ đạo của một cô gái có thân hình cực kỳ lý tưởng. Khi thấy Trần Gia Hòa đi đến thì Chử Ngôn Huy phất tay với huấn luyện viên của mình, cũng dừng động tác của mình lại.
- Anh Gia Hòa, sức khỏe là tiền vốn của cách mạng, tuy chỗ này thu phí hơi cao nhưng lại rất đáng giá. Anh xem tôi này, không phải rất bay bổng sao? Chử Ngôn Huy tiếp nhận khăn mặt của huấn luyện viên, hắn vừa lau mặt vừa chào hỏi Trần Gia Hòa.
Trần Gia Hòa có quan hệ với Chử Ngôn Huy cũng liên quan đến sự kiện hơn mười năm trước. Nếu như nói trắng ra thì số người trong thành phố Đông Hồng gọi Trần Gia Hòa bằng anh cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, thế nhưng trong đó nhất định có Chử Ngôn Huy.