Những ngày qua Diêu Trung Tắc luôn có khách quý đến nhà, vài vị lãnh đạo thành phố tuyến dưới vội vàng chạy về tỉnh, căn bản là nối liền không dứt. Lúc này ngoài đường có người trêu chọc là vài ngày qua bất cứ lúc nào cũng thấy có xe của lãnh đạo chạy trên đường, thế cho nên khu nhà thường ủy tỉnh ủy cũng bắt đầu xuất hiện tình huống giao thông hỗn loạn.
Trong quan trường thường chú ý đến trật tự trước sau, lúc này đang tiến hành cải cách nhân sự, không có mấy người thật sự ngồi yên được. Lúc này tỉnh Nam Giang là như vậy, tỉnh khác cũng không chịu tụt hậu.
Lý Dật Phong lần này sở dĩ dẫn đội ngũ đến Nam Giang khảo sát cũng là vì trước đó khi về thủ đô họp thì nghe một vị lãnh đạo nói đến chuyện này. Khi đó lãnh đạo đã dùng giọng điệu nhấn mạnh để nói rằng bất kỳ công tác gì cũng phải tiến lên, cần phải dùng ánh mắt phát triển để nhìn vào vấn đề, duy trì công tác cần phải có cơ chế riêng và dũng khí, căn bản phải thấy sai biết truy cứu, không nên động vào là phạm lỗi.
Mặc dù vị lãnh đạo này đã rời khỏi cương vị công tác, thế nhưng căn bản biết được nhiều chuyện. Sau khi hiểu ý của lãnh đạo, Lý Dật Phong bắt đầu suy xét, phải làm sao để tìm được thành tích ở phương diện này.
Dân gian có lưu hành một câu nói như thế này: Cái gì cũng không biết thì đi làm quan, như vậy chỉ cần ngồi chỉ huy là được. Giống như làm quan không cần trí tuệ gì cao siêu, Lý Dật Phong xem ra những lời này căn bản là sai lầm.
Làm quan khó khăn nhất chính là có thể thành công, vì tất cả mọi người đều là tinh anh, ngoài chỉ số thông minh cao vời, ít nhất cũng phải hiểu cách ứng xử, hai thứ này không thể thiếu, thậm chí là chủ yếu. Nếu như người nào nghĩ rằng người khác là kẻ ngốc, mình là kẻ khôn khéo, như vậy sẽ chịu thiệt thòi lớn. Vì sao mới có thể làm được như người ta, làm tốt hơn người ta?
Lý Dật Phong trầm tư suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới quyết định cho ra hành động, tổ chức đội ngũ đến Nam Giang học tập khảo sát kinh nghiệm, dùng ý nghĩ này để dựa vào Vương Tử Quân. Biết đâu Vương Tử Quân cũng hy vọng có người đi cùng? Bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân đồng ý thì hắn không khỏi cảm thấy yên tâm hơn.
Hai người trao đổi thêm vài vấn đề về lựa chọn cán bộ, về việc thi tuyển nhân viên nhà nước, về việc xây dựng tổ chức cơ sở, căn bản càng nói càng đầu cơ. Sau khi uống xong một bình rượu thì hai bên mới tách ra với bộ dạng lưu luyến không rời.
Vì đã có hẹn nên ngay từ hôm sau Vương Tử Quân đã bắt đầu trọng điểm trao đổi học tập kinh nghiệm với đoàn công tác của tỉnh Sơn Nam. Lần này cán bộ từ tỉnh Sơn Nam đến có nhiều người mà Vương Tử Quân quen biết, hai bên gặp mặt thì có chút náo nhiệt.
- Đây là quy trình thi tuyển cán bộ công chức của tỉnh Nam Giang chúng tôi, tuy còn vài lỗ hổng chưa thể nào tu sửa được, thế nhưng chúng tôi đã bắt đầu công tác hoàn thiện. Vương Tử Quân đi đến bên cạnh thông cáo về chương trình thi tuyển cán bộ công chức của tỉnh Sơn Nam rồi khẽ giới thiệu với Lý Dật Phong.
Lý Dật Phong nhìn mà liên tục gật đầu, hắn là người tham gia công tác nhiều năm, căn bản có nhiều kinh nghiệm. Sau khi hắn nhìn qua vài lần thì thấy quy trình kia rất chặt chẽ, có thể tránh làm bừa trong thi cử, cực kỳ có hiệu quả.
Tuy Lý Dật Phong cũng không biết trong quy trình có lỗ hổng, thế nhưng hắn không thể không thừa nhận nếu như phương án cải cách nhân sự và đặc biệt là thi tuyển công chức thế này được mở rộng ở Sơn Nam, chỉ sợ không đạt được trình độ như ở Nam Giang.
- Tút tút tút. Khi đoàn người đang hăng say thì điện thoại trong tay Du Giang Vĩ đi theo sau lưng Vương Tử Quân chợt vang lên. Du Giang Vĩ nhìn thoáng qua số điện thoại, sau đó nhận điện thoại. Nhưng sau khi cúp điện thoại thì vẻ mặt của hắn có chút không tự nhiên.
Du Giang Vĩ khẽ đi đến bên cạnh Vương Tử Quân đang trò chuyện với Lý Dật Phong, hắn khẽ nói: - Trưởng phòng Vương, vừa rồi thư ký trưởng Phòng gọi điện thoại đến, nói là bí thư Diêu đang chạy đến, sẽ gặp mặt trưởng phòng Lý.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, biểu hiện không có chút gì khác thường, thế nhưng trong lòng lại thầm suy đoán bí thư Diêu đang định làm gì. Khi mà công tác cải cách nhân sự đang được triển khai mở rộng, Diêu Trung Tắc cũng rất quan tâm đến công tác của phòng tổ chức, bây giờ hắn đột nhiên nhảy ra, định làm gì đây?
Trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn tươi cười nói với Lý Dật Phong: - Trưởng phòng Lý, vừa rồi bí thư Diêu gọi điện thoại đến, lát nữa anh ấy sẽ đến đây hoan nghênh trưởng phòng Lý đến Nam Giang.
Lý Dật Phong đến Nam Giang thì có tìm hiểu khá nhiều về các vị lãnh đạo nơi này, hắn biết rõ Diêu Trung Tắc là phó bí thư nắm công tác nhân sự, khi công tác có vài phương diện bất đồng ý kiến với Vương Tử Quân. Cũng vì điều này mà Lý Dật Phong cảm thấy mình đi vào Nam Giang rất có thể sẽ gặp mặt bí thư Diêu này, không ngờ bây giờ đối phương lại chạy đến.
Đối phương đến làm gì? Lý Dật Phong thầm nghĩ, sau đó nhìn vẻ mặt Vương Tử Quân cố gắng tìm chút gì đó khác thường.
Nhưng đáng tiếc là dưới ánh mắt của Lý Dật Phong thì gương mặt Vương Tử Quân cực kỳ bình tĩnh, không chút gợn sóng, giống như chưa từng có thứ gì phát sinh.
Nhưng Lý Dật Phong cũng không muốn tham dự vào chuyện này, hắn đến Nam Giang chủ yếu là trao đổi học tập, cũng không muốn dấn chân vào mâu thuẫn ở nơi này. Dù sao thì chuyện này là cực kỳ không hay, hắn có thể bị ép vào giữa hai bên, khó thể nào sống yên.
Mười phút sau thì Diêu Trung Tắc với gương mặt đầy nụ cười đã đi đến trước mặt Lý Dật Phong, hắn cười tươi hớn hở nói với Lý Dật Phong: - Trưởng phòng Lý, chào mừng anh đến tỉnh Nam Giang, trước đó tôi có chút bận rộn, thế cho nên chậm trễ tiếp đón ngài.
Lý Dật Phong không có giao tình quá sâu với Diêu Trung Tắc, hắn vừa bắt tay với Diêu Trung Tắc vừa cười nói: - Bí thư Diêu, chúng tôi lần này đến căn bản là quấy rầy ngài.
- Ha ha ha, trưởng phòng Lý, anh cũng không phải người ngoài, anh đến Nam Giang thì đáng lý ra tôi nên ra mặt tiếp đãi, nếu không thì cũng khó ăn nói với bí thư Liêu bên kia. Diêu Trung Tắc nói lời vui đùa làm cho bầu không khí thoải mái hơn nhiều.
Lý Dật Phong khách sáo hai câu với Diêu Trung Tắc, sau đó Diêu Trung Tắc đi theo đoàn người Lý Dật Phong cùng tham quan. Tuy hắn luôn cười nói với Vương Tử Quân, thế nhưng vô tình đã chiếm lấy vị trí chủ nhân nơi này.
Vương Tử Quân đứng sau lưng Diêu Trung Tắc, vẻ mặt treo nụ cười nhàn nhạt. Hắn căn bản có chút bức bối về trò khách lấn chủ của Diêu Trung Tắc, nhưng Diêu Trung Tắc dù sao cũng là phó bí thư nắm công tác nhân sự, người này đi đến đây ra mặt cũng là bình thường.
Hơn nữa bây giờ trước mặt người ngoài, Vương Tử Quân cũng phải chú trọng đại cục.
Vương Tử Quân nghĩ rằng Diêu Trung Tắc đến đây vốn chỉ là tỏ vẻ một chút, không ngờ Diêu Trung Tắc lại muốn dùng cơm tối với Lý Dật Phong rồi mới quay về.
Vương Tử Quân đi xe được nửa đường thì nhận được điện thoại của Lý Dật Phong: - Trưởng phòng Tử Quân, trước đó tôi về thủ đô họp, có lãnh đạo thượng cấp tỏ vẻ cực kỳ coi trọng công tác cải cách nhân sự của tỉnh Nam Giang.
Lý Dật Phong dù giống như đang tự thuật một việc gì đó, thế nhưng Vương Tử Quân nào không rõ ý nghĩ của đối phương, hắn cười cười nói: - Trưởng phòng Lý, ngài lần đầu đến Nam Giang, tôi sẽ làm chủ, ngày mai chúng ta nhất định phải uống vài ly.
- Ha ha ha, cậu cố tình thì tôi cũng cố ý, căn bản không khách khí. Lý Dật Phong nói vài câu buôn chuyện rồi mới cúp điện thoại.
Vương Tử Quân ngồi trong xe mà vẻ mặt liên tục biến đổi, có đôi khi sự việc là như vậy, khi mà trái chín sẽ có người muốn cắn vài miếng.
Bảy giờ sáng Vương Tử Quân nhận được điện thoại của Lâm Trạch Viễn, khi địa vị của Lâm Trạch Viễn ngày càng cao, số lần gọi điện thoại không những giảm bớt còn tăng thêm.
Lâm Trạch Viễn gọi điện thoại hỏi vài phương diện về cuộc sống, thế nhưng phần lớn là trao đổi ý kiến với Vương Tử Quân. Vương Tử Quân cũng không bài xích tư tưởng không ngại học tập người bên dưới của Lâm Trạch Viễn, nhiều khi hắn thẳng thắn nói ra những cách làm đúng đắn ở kiếp trước cho Lâm Trạch Viễn.
Hôm nay Lâm Trạch Viễn gọi điện thoại đến có chút hưng phấn, vì trước đó lão dựa theo đề nghị của Vương Tử Quân và cho ra quyết định, lúc này nhận được thành quả. Thành quả này càng làm cho lão tăng tiến uy vọng và khả năng nhìn xa trông rộng của mình.