Thích Phúc Lai không mở miệng, hắn lấy từ trong ngăn kéo ra một gói thuốc, tự châm lửa hút vào một hơi, sau đó không nói lời nào mà nhìn Chử Ngôn Huy.
- Không biết chú Thích có nghe qua thông tin gì chưa? Hai ngày qua bên kia chuẩn bị cho chú Lý tiến lên nhận chức vụ, nó chú Lý nhận chức ở phía phòng tài chính quá lâu, người ở trên một vị trí thời gian quá lâu dễ dàng xảy ra chuyện, cần đổi công tác mới. Chử Ngôn Huy cũng không khách khí mà lấy một điếu thuốc, sau đó châm lửa, sương khói lượn lờ.
Thích Phúc Lai lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chính tôi có vấn đề làm cho chủ tịch Chử cất bước công tác khó khăn, bây giờ nếu như Lý Chiêu Quýnh lại có vấn đề, sau này chủ tịch Chử công tác càng thêm khó khăn. Anh cần phải nói với chủ tịch Chử, dù thế nào cũng phải giữ lại vị trí của trưởng phòng Lý.
- Cháu cũng nghĩ như vậy, nhưng chú Thích cũng biết rồi đấy, cháu nhỏ người giọng yếu, cho dù muốn xuất lực cũng không tìm được địa phương lên tiếng. Chử Ngôn Huy nói đến đây thì thở dài một hơi nói: - Chủ tịch Lý và chủ tịch Kim tuy có thái độ phản đối, thế nhưng quyền quyết định nhân sự cũng không nằm trong tay chúng ta. Nếu như bí thư Diêu còn công tác ở Nam Giang, như vậy chúng ta cũng không bị động như lúc này.
Thích Phúc Lai hít vào một hơi thật sâu, hắn hiểu rất rõ thế cục hiện tại ở Nam Giang. Lúc này Chử Vận Phong dù đang có quyền lên tiếng tuyệt đối trong ủy ban tỉnh, thế nhưng ở phương diện tỉnh ủy, đặc biệt là phương diện nhân sự thì không có được mấy thực quyền.
Không có quyền nhân sự thì cứ chờ người ta thích làm gì thì làm, Thích Phúc Lai không khỏi thở dài một hơi nói: - Nếu như chúng ta không thỏa hiệp ở sự kiện đề bạt Đậu Minh Đường thì quá hay rồi.
- Chú Thích, bây giờ nói những lời này cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Hiện tại việc cấp bách của chúng ta chính là nhanh chóng vãn hồi xu thế suy tàn, nếu không cũng chẳng biết sau này Nam Giang sẽ có bộ dạng ra sao. Chử Ngôn Huy nói rồi đưa mắt nhìn Thích Phúc Lai dùng giọng cực kỳ có ý nghĩa nói: - Chú Thích, chú nhận lỗi từ chức nhưng cấp bậc vẫn còn, điều này nói rõ điều gì? Đó chính là chú còn cơ hội Đông Sơn tái khởi, nghênh đón xu thế phát triển mới.
Phải nói những lời của Chử Ngôn Huy giống như nhóm lên một ngọn lửa trong tâm tư thoái chí của Thích Phúc Lai, đốt cháy khát vọng chôn sâu trong lòng hắn. Lúc đầu khi vẫn còn ở vị trí có quyền lực, hắn cảm thấy quyền lực của mình có thể áp đảo tất cả, nhưng khi mất đi quyền lực, hắn mới ý thức được quyền lợi đã trở thành cánh tay phải của mình, đã là một bộ phận cơ thể khó thể tách rời. Mặc kệ là vị trí nào trên người bị tổn thương, hắn cũng khó thể nào chịu đựng được cơn đau do nó mang lại.
Nếu như tình thế bây giờ đối với Thích Phúc Lai là nếm mật nằm gai, sau này còn có cơ hội quay về, dù không phải là bí thư thị ủy mà chỉ là một vị trí trưởng phòng hay lãnh đạo đơn vị nhỏ nào đó, hắn cũng cảm thấy tốt đẹp hơn nhiều. Tất nhiên nếu muốn xoay người thì phải có người lên tiếng cho mình.
Lần này Chử Ngôn Huy đến có mục đích muốn ra tay giúp mình, vì một mình chiến đấu hăng hái dễ gặp tình huống hai bên giáp địch, hắn cần phải thông qua đấu tranh để thành lập mặt trận của riêng mình. Nhưng trên quan trường không có tình hữu nghị vĩnh viễn, càng không có đồng minh vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi, điều này Thích Phúc Lai căn bản là hiểu rất rõ.
Nhưng Thích Phúc Lai căn bản không thoát khỏi sức quyến rũ của bàn tay quyền lực, đối với hắn thì quyền lực căn bản có sức hút rất lớn, mất đi thì cực kỳ đau đớn, hắn không muốn cơ hội tiến lên đảm nhiệm chức vụ của mình sẽ vẫn là giấc mộng Nam Kha. Vì vậy hắn không nhịn được phải nói: - Ngôn Huy, chuyện của tôi không cần nói nữa, bây giờ điều quan trọng là phải phụ giúp chủ tịch Chử vượt qua cửa ải khó khăn lần này. Chú không giúp được gì cho cháu, thế nhưng làm một người đầy tớ thì vẫn có thể được.
Chử Ngôn Huy cũng không cảm thấy bất ngờ khi thuyết phục được Thích Phúc Lai, trước khi đến chỗ này thì hắn đã nghĩ qua tất cả tình huống thế này. Sau khi thấy Thích Phúc Lai tỏ thái độ như vậy thì hắn thuận thế nói: - Chú Thích, cháu biết cảm tình của chú với bố cháu, chỗ này của cháu có một chuyện phiền toái, cháu cảm thấy ngoài chú Thích ra thì không ai ra tay thành công được.
Khi hai người trò chuyện với nhau thì vợ của Thích Phúc Lai đưa một tô mì đến. Chử Ngôn Huy nhiệt tình tiếp nhận, hắn ăn như sói như hổ. Chử Ngôn Huy là người làm ăn kinh doanh nhiều năm, cực kỳ chú trọng thể diện, hắn từng ăn khắp sơn hào hải vị, lúc này ăn mỳ cũng làm cho người ta không khỏi cảm thấy hâm mộ. Hắn vừa ăn vừa tán dương tay nghề của vợ Thích Phúc Lai.
Thích Phúc Lai cũng không có tâm tư vui vẻ khi vợ đi vào phòng, hắn nói vài câu cho vợ bỏ đi, sau đó tiếp tục đưa mắt lên mặt Chử Ngôn Huy.
- Chú Thích, chú có biết không, khi mà Vương Tử Quân đưa Ngụy Triệu Bác xuống thành phố Lâm Hồ nhận chức thì Triệu Địa Siêu đã đứng lên nã pháo nghi vấn. Chủ nhiệm nói đến đây thì giọng nói có chút trầm thấp.
Thích Phúc Lai đã sớm biết chuyện này, nhưng hắn vẫn thản nhiên nói: - Có chuyện này sao? Xem ra tin tức của tôi có chút bế tắc, Triệu Địa Siêu này là có chuyện gì vậy? Dám nã pháo trưởng phòng Vương như vậy sao?
Chử Ngôn Huy nhìn vẻ mặt của Thích Phúc Lai, hắn thầm hừ lạnh một tiếng, mọ người đều là hồ ly ngàn năm chơi liêu trai, ông giả vờ cũng đạt lắm. Nhưng hắn cũng không nói thêm điều gì, chỉ nhìn Thích Phúc Lai rồi nở nụ cười thản nhiên.
Da mặt dày của Thích Phúc Lai cũng không phải chỉ được rèn luyện trong một vài năm, hắn là người nhiều năm chìm nổi quan trường, thế nên định lực vẫn có dồi dào. Lúc này Chử Ngôn Huy không nói lời nào, hắn cũng ngồi đó hút thuốc mà nở nụ cười. Trong phòng chỉ còn vang lên âm thanh ăn mỳ của Chử Ngôn Huy, đúng lúc này điện thoại của Thích Phúc Lai chợt vang lên.
Thích Phúc Lai nhìn số điện thoại trên màn hình mà không khỏi có chút do dự, nhưng vẫn nghe điện thoại. Người đầu dây bên kia chỉ nói một câu, thế nhưng lại làm cho Thích Phúc Lai cực kỳ giật mình thiếu chút nữa rơi điện thoại xuống đất.
Thích Phúc Lai đặt điện thoại xuống rồi nhìn Chử Ngôn Huy đang ăn mỳ, hắn không khỏi cảm thấy lạnh cả người.
Thế gian này không trùng hợp thì không hay, Thích Phúc Lai cũng tin vào điều này, thế nhưng nếu như có người giả tạo, căn bản sẽ cực kỳ khác thường.
Có câu thế sự khác thường, Thích Phúc Lai là người chìm nổi quan trường nửa đời người, hắn hiểu rõ điều này. Triệu Địa Siêu là người do hắn đề bạt lên, hắn căn bản hiểu rất rõ người này.
Mặc dù Triệu Địa Siêu nói gì nghe nấy đối với Thích Phúc Lai, hơn nữa người này cực kỳ trung thành, không phải là người đơn giản, hơn nữa hắn còn có ơn tri ngộ với Triệu Địa Siêu, liên tục đề bạt lên vị trí quan trọng. Nhưng Thích Phúc Lai không thể phủ nhận Triệu Địa Siêu là một chính khách mười phần, người này tất nhiên phải hiểu "cửa thành bốc hỏa tai họa ngập đầu", có ai tình nguyện thắt cổ mình trên cây? Lúc này có khối người chân đạp vài con thuyền, Triệu Địa Siêu hắn việc gì phải vì một người đã lui ra như Thích Phúc Lai để đứng trước mặt bao người chống đối nã pháo trưởng phòng tổ chức Vương Tử Quân đang như mặt trời giữa ban trưa?