Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1978

Vì thế mà Đoạn Văn Đống khá do dự, nhưng đây là cơ hội khó có được, hắn không muốn bỏ qua. Biết đâu sau một lần cho ra hành động sấm sét ngoan cường, tất cả khó khăn sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.

Vài phút sau Vương Tử Quân dừng bước, hắn cầm lấy điện thoại của Đoạn Văn Đống trên bàn làm việc của mình, sau đó gọi điện thoại cho Lỗ Kính Tu.

Hơn mười phút sau Lỗ Kính Tu đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn nhìn tài liệu mà Đoạn Văn Đống cung cấp, lại rơi vào trầm ngâm. Chuyện này nhìn qua đơn giản nhưng lại liên quan đến nhiều phương diện, đặc biệt tàu hàng kia là của nước ngoài.

Nếu như không bắt được cả người và tang vật, chỉ sợ sẽ sinh ra tranh cãi nọoại giao, trách nhiệm rất lớn, mình cũng bị người ta nắm lấy đằng chuôi.

- Trưởng phòng Vương, chuyện này tôi cảm thấy chúng ta nên áp dụng phương án ổn thỏa... Lỗ Kính Tu còn muốn khuyên thêm hai câu, thế nhưng khi nhìn gương mặt âm trầm của Vương Tử Quân, hắn đành nuốt lời vào bụng.

- Còn gì cần phối hợp thì cứ nói với tôi. Vương Tử Quân nhìn Đoạn Văn Đống rồi khẽ nói.

Đoạn Văn Đống lúc này tương đối dày vò, chuyện này có thành công hay không nằm ở thái độ của Vương Tử Quân. Mặc dù hắn là cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng, thế nhưng hắn căn bản không thể nào tìm được đủ lực lượng phối hợp.

Nếu trưởng phòng Vương vùi đầu vào hành động lần này, như vậy Đoạn Văn Đống sẽ được cột vào chiến thuyền của Vương Tử Quân, nếu như hành động lần này không có hiệu quả, tất nhiên sẽ là kết quả thêm khó khăn với Vương Tử Quân.

- Mong trưởng phòng Vương yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác. Đoạn Văn Đống nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng điệu chém đinh chặt sắt nói.

Vương Tử Quân khẽ vỗ vỗ vai của Đoạn Văn Đống, hắn khẽ nói: - Còn có một phương diện mà các anh không thể buông lỏng, Trịnh Uy Quân là một manh mối lớn, nhất định phải dùng hết sức để tìm ra người này.

Mạc Tiểu Bắc về đến nhà mà không được nghỉ ngơi, trong nhà của nàng có hệ thống máy tính đỉnh cấp thế giới, các loại hình ảnh liên tục biến hóa trong tay nàng. Những ngón tay thon dài gõ vào bàn phím vang lên âm thanh như đánh dương cầm, nhìn vào cảm thấy cực kỳ xinh đẹp thanh nhã.

- Hôm nay có chuyện gì sao? Mạc Tiểu Bắc đứng lên khỏi máy tính rồi nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Không có chuyện gì lớn, vẫn là liên quan đến vụ án buôn lậu.

Mạc Tiểu Bắc kéo căng miệng, cuối cùng mới nói: - Hôm qua bố em gọi điện thoại đến, nói là tuyến trên đang nghiên cứu về việc sắp xếp công tác mới cho anh như thế nào. Lãnh đạo thượng tầng rất thỏa mãn với công tác của anh, hơn nữa vào thời điểm mấu chốt bí thư Lâm có lên tiếng giúp anh, nghe nói vị trí sắp tới của anh là không tồi.

Mạc Tiểu Bắc dùng ngôn ngữ trần thuật nói với Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân nghe và hiểu ý nghĩa an ủi của vợ mình. Mặc dù hắn phải rời Nam Giang, thế nhưng đường phát triển vẫn thênh thang như cũ, vào thời điểm này lấy tĩnh chế động mới là lựa chọn thích hợp nhất.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt chăm chú của Mạc Tiểu Bắc, hắn không nhịn được phải kéo vợ vào lòng. Hắn cảm nhận được hơi ấm của cả hai người, thế là không khỏi lẩm bẩm: - Anh hiểu rõ điều này, anh cũng có những tính toán cho mình.

- Nhưng anh sẽ không cảm thấy thoải mái khi uất ức rời khỏi Nam Giang. Hơn nữa...Hơn nữa cho dù thất bại thì cùng lắm là anh từ chức vì dân, trải qua cuộc sống bình thường, anh không có gì khác nhưng có một người vợ có tiền, đến lúc đó anh làm người ăn bám cũng được. Vương Tử Quân nói lời tự chế giễu làm cho Mạc Tiểu Bắc đấm hắn một cái: - Ăn bám sao? Anh để em nuôi anh, hay là đến Tần Hồng Cẩm? Hoặc là có nhiều người khác muốn nấu cơm cho anh?

Vương Tử Quân đang hiên ngang lẫm liệt tuyên bố sẽ ăn bám vợ, bây giờ vẻ mặt không khỏi lúng túng. Bên cạnh hắn có bốn người phụ nữ, hắn không khỏi thầm đắc ý, cảm thấy mình căn bản là có phúc, hơn nữa còn không để lại dấu vết. Không ngờ lúc này vui quá hóa buồn, Mạc Tiểu Bắc là người quá thông minh, giống như cái gì cũng đã biết. Vương Tử Quân đành phải che giấu sự xấu hổ của mình, ôm chặt lấy Mạc Tiểu Bắc, hôn thật sâu...

Bầu trời thành phố Đông Hồng vẫn bao la như trước, lúc này người đến báo cáo công tác với Vương Tử Quân càng thêm thưa thớt, căn bản kém hơn rất nhiều so với tình huống vui như trẩy hội trước kia.

Trước đó người đến báo cáo công tác với Vương Tử Quân đều là lãnh đạo thành phố hoặc là phó bí thư nắm công tác nhân sự, bây giờ người cần đến báo cáo chỉ là các trưởng phòng tổ chức các thành phố mà thôi.

Du Giang Vĩ là thư ký của Vương Tử Quân, hắn tất nhiên là người cảm nhận sâu sắc nhất tình cảnh ấm lạnh vào lúc này. Trước kia người ta đến báo cáo công tác thường thân mật xưng hô anh anh em em với hắn, bây giờ người ta tuy vẫn tràn đầy nụ cười, thế nhưng lại có vẻ lạnh lùng như người đứng xa ngàn dặm. Tất nhiên Du Giang Vĩ hiểu vì sao người ta lại sinh ra khoảng cách như vậy.

Du Giang Vĩ thật sự rất muốn bênh vực cho Vương Tử Quân, thế nhưng nhìn trưởng phòng Vương vẫn giống hệt như thường ngày, vẫn tươi cười rạng rỡ, cũng không biết nói gì thêm. Hắn biết rõ trưởng phòng Vương dù là ở phương diện kiến thức hay xử lý công tác đều vượt xa mình, những gì hắn có thể thấy thì lãnh đạo đều cảm giác được. Lúc này trưởng phòng Vương không phát biểu ý kiến gì, mình cũng không nên vạch áo cho người xem lưng.

- Tút tút tút. Khi Du Giang Vĩ đang sửa sang văn kiện thì điện thoại vang lên. Hắn nhìn thoáng qua dãy số gọi đến, sau đó vội vàng trầm giọng nói: - Chào trưởng phòng Vương.

Vương Tử Quân nhàn nhạt phân phó Du Giang Vĩ chuẩn bị xe, chuẩn bị đến khách sạn Nam Giang.

Du Giang Vĩ cũng không hỏi nhiều về sắp xếp của trưởng phòng Vương, hắn đặt bộ ly trà mình đã chuẩn bị tốt vào trong tủ, sau đó gọi điện thoại cho lái xe Tiểu Hà.

Năm phút sau Vương Tử Quân xuất hiện trước cửa phòng của Du Giang Vĩ, sau đó Du Giang Vĩ đi theo Vương Tử Quân xuống bên dưới như bình thường.

Khi đi đến khách sạn Nam Giang, bên ngoài đã có một nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp chờ sẵn. Nàng cung kính dẫn nhóm người Vương Tử Quân đi đến một phòng tiếp khách cực kỳ tinh xảo đẹp đẽ.

Du Giang Vĩ đi theo sau lưng Vương Tử Quân càng cảm thấy không được thoải mái. Tuy nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp được huấn luyện nghiêm chỉnh kia làm cho người ta nhìn vào cảm thấy vui vẻ tốt đẹp, thế nhưng tên giám đốc khách sạn béo như heo mỗi lần trưởng phòng Vương đến đều chạy theo sau đã đi đâu mất rồi? Thái độ lúc này chuyển biến quá nhanh, có vài người bây giờ đã phân rõ giới hạn với trưởng phòng Vương, như vậy sau này khi trưởng phòng Vương có rời đi thì cũng không bị người ở lại bóp chết.

Mặc dù Du Giang Vĩ hiểu tâm tính của những người này, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút không vui. Lúc này tâm tư kiên định cùng rời đi theo Vương Tử Quân của hắn càng thêm mạnh mẽ.

- Ha ha, trưởng phòng Tử Quân, đã làm anh phải chờ lâu. Một giọng nói mang theo nụ cười vui vẻ từ bên ngoài truyền vào.
Bình Luận (0)
Comment