Lý Thông Viêm thất thần chán nản rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, Vương Tử Quân ngồi trong phòng mà không khỏi cau mày. Lý Thông Viêm có thể chạy đến phòng làm việc của hắn, việc này có người cố ý dựng lên ở phía sau hay không? Hắn giống như thấy được bóng dáng của một người nào đó.
- Trưởng phòng Vương, tôi không làm tốt công tác của mình. Du Giang Vĩ đứng trước mặt Vương Tử Quân rồi dùng giọng kiểm điểm nói.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Điều này không liên quan gì đến cậu, người nên đến sẽ phải đến, sau này nếu Lý Thông Viêm còn đến tìm tôi, cậu không cần ngăn đón, trực tiếp cho anh ta đi vào.
Du Giang Vĩ không ngờ Vương Tử Quân lại có sắp xếp như vậy với Lý Thông Viêm, thế nhưng hắn là thư ký, công tác chủ yếu là chấp hành đúng theo chỉ thị của lãnh đạo. Vì vậy dù trong lòng thầm cảm thấy không hay thế nhưng vẫn phải gật đầu.
Vì hôm nay có một hội nghị nên sau khi Vương Tử Quân sắp xếp vài hạng mục công tác đơn giản với Du Giang Vĩ thì lên xe đi về phía khách sạn Nam Giang. Khi xe sắp ra khỏi khu văn phòng tỉnh ủy, Du Giang Vĩ ngồi phía trước chợt nói: - Trưởng phòng Vương, anh xem kìa.
Vương Tử Quân nhìn theo hướng tay của Du Giang Vĩ, hắn thấy Lâm Trạch Viễn đi vào khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy, bên cạnh chính là thư ký Tiểu Cát của thư ký trưởng Trịnh Thanh Tuyền.
Vương Tử Quân hiểu ý của Du Giang Vĩ, hắn khoát tay áo, tỏ ý Du Giang Vĩ không cần tiếp tục lên tiếng, chính mình thì tựa lưng ra hàng ghế sau xe.
Hai ngày sau đó Vương Tử Quân nhận được điện thoại của Nguyễn Chấn Nhạc, tuy hai người đã cho ra tư thái gặp mặt xóa hết ân oán, thế nhưng vì phương diện công tác mà hai người chưa từng gọi điện thoại cho nhau.
Lúc này Nguyễn Chấn Nhạc gọi điện thoại đến, Vương Tử Quân không khờ dại cho rằng đối phương muốn ôn chuyện với mình. Sau khi nối thông điện thoại thì Nguyễn Chấn Nhạc rất thân mật, nhưng sau khi nói xong thì Nguyễn Chấn Nhạc trầm giọng nói: - Trưởng phòng Vương, đáng lý ra phó trưởng ban Trần phải gọi điện thoại cho anh, thế nhưng anh ấy tạm thời có việc cần báo cáo với lãnh đạo, thế cho nên anh ấy ủy thác cho tôi.
Vương Tử Quân nghe giọng nói nghiêm túc của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn cũng đoán được mục đích của đối phương, thế là chờ Nguyễn Chấn Nhạc mở miệng.
- Trưởng phòng Tử Quân, có phải trong tỉnh Nam Giang có một phó chủ tịch tên là Lý Thông Viêm hay không? Hôm nay anh ấy đến ban tổ chức trung ương phản ánh với phó trưởng ban Trần về việc mình bị miễn chức ở Nam Giang. Tâm tình của đồng chí này rất kích động, thế nhưng trưởng ban Trần cảm thấy anh ấy kích động cũng không phải không có lý do. Ý nghĩ của trưởng ban Trần chính là tỉnh Nam Giang có chút qua loa ở phương diện xử lý sự việc liên quan đến chủ tịch Lý Thông Viêm.
Đây là lời chất vấn của trưởng ban Trần, Vương Tử Quân hiểu rõ ràng, tốt nhất nên xử lý qua loa, nhanh chóng sửa đổi.
Vương Tử Quân hít vào một hơi thật sâu rồi nói với Nguyễn Chấn Nhạc: - Cục trưởng Nguyễn, về quyết định xử lý đồng chí Lý Thông Viêm, chúng tôi đã lập hồ sơ báo cáo lên trên, nguyên nhân cũng đã ghi lại rất rõ ràng. Mặc dù đồng chí này cũng là vì công tác, thế nhưng chúng tôi không thể mở một mặt lưới với anh ấy mà qua loa cho xong, nếu như bất cứ chuyện gì qua loa cho xong cũng tìm được một lý do giải vây cho mình, như vậy sau này cấp ủy chính quyền tỉnh cho ra quyết định còn được tuyến dưới chấp hành hay không?
- Ha ha, trưởng phòng Vương, anh cũng không đáng kích động vì sự kiện này, tôi gọi điện thoại cho anh chỉ là vì muốn thay mặt lãnh đạo tìm hiểu tình huống cụ thể. Tôi cảm thấy Lý Thông Viêm có sai lầm không nhỏ, nhưng thượng cấp lại thấy anh ấy có nguyên nhân của mình, thế nên mong anh hạ tay xuống một chút, sự việc đặc biệt thì có gì là khó? Nguyễn Chấn Nhạc nói rất chân thành, Vương Tử Quân tuy không cho là đúng cũng phải cười nói: - Lúc này công tác phòng dịch ở Nam Giang đang ở vào giai đoạn mấu chốt, nếu như buông lỏng thì rõ ràng là kiếm củi ba năm đốt cháy một giờ. Kính mong bí thư Nguyễn báo cáo với lãnh đạo, mong lãnh đạo hiểu rõ nổi khổ tâm của Nam Giang chúng tôi, nhân mạng quan trọng hơn trời, thật sự không qua loa được.
Nếu không đồng ý thì tất nhiên nửa câu cũng không hài lòng, sau khi cúp điện thoại của Nguyễn Chấn Nhạc thì Vương Tử Quân châm một điếu thuốc.
Khói thuốc lượn lờ trong phòng, gương mặt Vương Tử Quân có chút mơ hồ, hắn nở nụ cười tự chế giễu rồi dụi nửa điếu thuốc cháy dở vào gạt tàn.
Tình hình của mình bây giờ căn bản đã quá sơ hở đối với người khác, bọn họ bây giờ đang cố gắng lái sự việc theo hướng quan trọng hóa, có lẽ đang muốn hướng về phía mình.
Khi Vương Tử Quân mở cửa sổ ra thì lại rót cho mình một ly trà, đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Sau tiếng gõ cửa, Diệp Thừa Dân đi vào với gương mặt đầy nụ cười.
- Trưởng phòng Tử Quân, anh thật sự rất thanh nhàn. Sau khi Dương Độ Lục đến tuyên bố bổ nhiệm Lý Thừa Uyên thì Diệp Thừa Dân cũng ít khi để Vương Tử Quân đến phòng làm việc báo cáo công tác, chỉ cần có công tác cần liên hệ thì phần lớn là tự Vương Tử Quân đến báo cáo cho bí thư Diệp.
Phản ứng đầu tiên của Vương Tử Quân khi thấy Diệp Thừa Dân đi vào trong phòng làm việc của mình mà không thông báo trước như thế này là cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng, nhưng hắn vẫn bảo trì sự tỉnh táo của mình. Hắn tất nhiên không đắc chí vì chút đãi ngộ đặc thù như thế này, thậm chí còn mẫn cảm thấy rõ một người là lãnh đạo lão thành như Diệp Thừa Dân có lẽ muốn dùng biện pháp nâng lên rồi giết với mình.
Vì ứng phó với phương pháp nâng lên rồi giết của Diệp Thừa Dân mà Vương Tử Quân tỏ ra cực kỳ an phận, chỉ cần Diệp Thừa Dân đến một lần thì hắn phải chạy lại quả hai ba lần, chỉ có như vậy mới có thể hóa giải đi mà thôi.
- Bí thư Diệp, mời ngài ngồi. Vương Tử Quân vội vàng đứng lên khỏi ghế, hắn nhanh chóng tiến lên chào đón Diệp Thừa Dân.
Lần này đi theo sau lưng Diệp Thừa Dân còn có thư ký Khuất Chấn Hưng, sau khi ngồi xuống thì lão nói: - Trưởng phòng Tử Quân, tôi đến phòng làm việc của anh đã khá nhiều lần, mỗi lần nhìn thấy bồn hoa lan của anh thì lại phấn chấn tinh thần hơn không ít. Tôi thật sự không biết anh trồng nó như thế nào, anh nhìn mà xem, nó mọc lên quá xanh tốt, bồn hoa của tôi thì căn bản đã đến mức hấp hối đến nơi rồi.
Vương Tử Quân biết rõ Diệp Thừa Dân đến phòng làm việc của mình tuyệt đối không phải là bàn về hoa cảnh, nhưng hắn vẫn mỉm cười ứng phó: - Bí thư Diệp, hoa này có tươi tốt hay không có liên quan đến phương diện cấp bậc, bồn hoa lan của ngài chỉ thích hợp cho cấp dưới nuôi trồng, nó căn bản không thể nào chịu được hương khí phú quý của ngài.
- Ha ha, Tử Quân, khó có được câu nói như vậy của anh. Diệp Thừa Dân chỉ vào Vương Tử Quân rồi cười nói: - Tử Quân, gần đây trưởng phòng tuyên truyền thành phố Lâm Hồ vì phương diện tuổi tác mà được điều nhiệm đến hội đồng nhân dân thành phố, phòng tổ chức các anh có suy xét gì với vị trí này không?
Thành phố Lâm Hồ, Vương Tử Quân căn bản có chút mẫn cảm với vấn đề của thành phố Lâm Hồ, thế nhưng trong phạm vi mẫn cảm đó cũng không kể một trưởng phòng tuyên truyền. Hắn cảm thấy mình sẽ không để ý đến một vị trí trưởng phòng tuyên truyền như vậy, tất nhiên Diệp Thừa Dân cũng sẽ không quá chú ý đến điều này.