Lúc này Trương Hữu Trí nhìn bộ dạng đáng yêu của Mễ Phương, thế là không khỏi cảm thấy có chút rung động. Thế nhưng chút tâm tư này nhanh chóng bị hắn áp chế, đối với những người phụ nữ có dã tâm như thế này thì chính mình không nên chọc vào.
Trương Hữu Trí hiểu rõ ý nghĩ mờ ám của Mễ Phương, thế nhưng hắn biết rõ và không hối hận. Tuy Vương Tử Quân cũng không chịu nhận phô trương, thế nhưng điều này cũng cho thấy sự tôn trọng của mình. Mặc dù mình có chút hiềm nghi nịnh nọt lãnh đạo, thế nhưng như vậy lại tốt hơn để cho lãnh đạo ghét mình.
- Cậu Hiểu Bạch, bí thư Vương hôm nay đã nói cho cậu nghỉ ngơi thật tốt, vậy thì chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi một chút. Anh đây sẽ đưa cậu đi dạo thành phố một vòng. Trương Hữu Trí vỗ vỗ lên vai Triệu Hiểu Bạch ở bên cạnh, sau đó nở nụ cười nói.
Lái xe của khu thường trú cực kỳ quen thuộc đường xá ở thủ đô, sau khi Vương Tử Quân nói ra vị trí thì hắn nhanh chóng chạy đến. Thật lòng thì hắn rất muốn nói vài câu với bí thư Vương, dù sao thì bí thư Vương chính là một vị lãnh đạo lớn trong tỉnh đầu tiên ngồi lên xe của hắn.
Nhưng cuối cùng tên lái xe cũng không dám nói nhiều lời, chỉ thành thật lái xe của mình, thế nhưng Vương Tử Quân ngồi sau xe lại nói vài câu buôn chuyện.
Khi xe đi vào một ngõ nhỏ, tài xế chợt dùng giọng căng thẳng nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, chỗ này cần giấy thông hành, khu thường trú chúng ta chỉ có chiếc Mercedes Benz kia là có giấy thông hành mà thôi.
Tên lái xe cảm thấy có chút căng thẳng, vì trước kia hắn từng chở một vị lãnh đạo cấp sở đến nơi này, khi đó vì không có giấy thông hành mà bị cho đứng bên ngoài. Vị lãnh đạo kia căn bản không liên lạc được với người mình cần gặp, thế cho nên phải chờ bên ngoài nửa ngày.
Vương Tử Quân thật sự không biết rõ chuyện này, mỗi lần hắn quay về đều đi xe của Mạc Tiểu Bắc, hắn thấy gương mặt khó xử của lái xe thì chuẩn bị tự mình đi bộ vào.
- Đồng chí, anh có giấy thông hành không? Một tên cảnh sát trẻ tuổi tiến lên chào lái xe theo tiêu chuẩn quân đội, sau đó trầm giọng nói với lái xe.
- Xe của tôi không có giấy thông hành, anh bạn, tôi đưa lãnh đạo đi vào rồi sẽ đi ra ngay, mong cậu giúp đỡ cho. Lái xe phần lớn đều là những người tinh anh, hắn cũng không phải ngoại lệ, trong lúc lên tiếng thì nhanh chóng mời thuốc tên cảnh sát trẻ tuổi bên kia.
Nhưng hành động của hắn căn bản không có được hiệu quả như mong đợi, ngược lại còn bị tên cảnh sát bên kia cản lại. Gương mặt tên cảnh sát chợt trầm hẳn xuống, giống như muốn đuổi chiếc xe này đi.
Viên tài xế đối mặt với tình huống này cũng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, rõ ràng là mình vỗ mông ngựa xuống đùi ngựa. Khi hắn chuẩn bị cho xe rời đi thì tên cảnh sát trẻ tuổi bên ngoài thấy Vương Tử Quân đang ngồi trong xe.
- Chào thủ trưởng. Tên cảnh sát vung tay hàn lễ với Vương Tử Quân, sau đó lại khoát tay cho ra tư thé mời vào.
Vương Tử Quân thật sự không nhớ rõ mình đã gặp qua tên cảnh sát trẻ tuổi kia khi nào, thế nhưng đối phương đã chào hỏi thì mình cũng gật đầu cười. Lái xe đi vào trong và sinh ra cảm giác cực kỳ hãnh diện, cái gì gọi là có tư cách, đây mới là có tư cách. Không có giấy chứng nhận gì cả, thế nhưng bí thư Vương chính là giấy thông hành, đến khi nào thì mình mới được làm lái xe cho bí thư Vương?
- Bí thư Vương, tôi ở đây chờ ngài. Lái xe nhất định phải lái xe, thế nhưng thật lòng thì bọn họ cũng không mấy tình nguyện, nhưng lúc này hắn lại cam tâm tình nguyện muốn chở bí thư Vương.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Anh đi trước đi, hôm nay tôi ở lại đây không ra khỏi cửa.
Lái xe bất đắc dĩ phải đi, khi đi qua cổng thấy cảnh vệ cúi chào thì tâm tình của hắn không khỏi tốt hơn rất nhiều. Mặc dù hắn không thể tiến thêm một bước tiếp xúc với bí thư Vương, thế nhưng chỉ cần có một kinh nghiệm như lúc này, hắn căn bản có một đề tài hay để nói cho chúng bạn nghe.
Vương Tử Quân vừa đi vào cổng nhà Mạc lão gia tử, chợt thấy Mạc Tiểu Bắc đang đứng ngoài cửa, khi nàng thấy hắn thì tỏ ra cực kỳ mừng rỡ.
Mạc Tiểu Bắc thật sự giống như một đóa hoa đang đứng giữa trời, thế nhưng Vương Tử Quân nhìn vào mặt và thấy nàng đã khá mỏi mệt. Hắn tiến lên khẽ vỗ vào mặt của nàng, sau đó khẽ nói: - Trạng thái tinh thần như em sao có thể làm cho ông vui được? Lúc cần phải nghỉ ngơi thì nên nghỉ nghơi một chút.
Trong nhà Mạc lão gia tử đầy các phương thiết bị chữa bệnh, có vài người đàn ông mặc áo blue trắng, bọn họ càng liên tục ra vào rất bận rộn. Nếu như không phải Vương Tử Quân biết đây là nhà của Mạc lão gia tử, chỉ sợ sẽ cho rằng mình đang đi vào bệnh viện.
Khi Vương Tử Quân đến thì Mạc lão gia tử đã ngủ, gương mặt ông cụ khá gầy, nổi đầy những vết ban của người già. Hắn nhìn bộ dạng của ông cụ, thế là tâm tình không khỏi trầm xuống.
Lúc này hắn đứng trước giường của Mạc lão gia tử, tâm tư không khỏi quay về thời điểm mình cùng ông nội đến đây, vẫn khung cảnh quen thuộc thế nhưng lúc này ánh mắt hắn chợt đỏ lên.
Nhưng cuối cùng Vương Tử Quân vẫn cố gắng áp chế chính mình, hắn nhìn vào vẻ mặt của Mạc Tiểu Bắc và cảm thấy vợ mình có nhiều áp lực, hắn cũng không thể tăng thêm áp lực cho nàng được.
- Tử Quân, ông không muốn vào bệnh viện, nói đã ở đây vài chục năm, thế nên không chịu chuyển chỗ. Mạc Tiểu Bắc chờ Vương Tử Quân ngồi xuống thì khẽ nói.
Mạc lão gia tử là một người lớn tuổi, tính tình năm xưa vẫn là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, chỉ cần không phải đi đến trại an dưỡng thì lão vẫn kiên trì ở nhà. Trước đó bệnh tình của ông cụ chợt chuyển biến khá nặng, hầu như căn nhà trở thành một bệnh viện thu nhỏ, hơn nữa còn có thêm một căn bệnh hay quên của tuổi già, thỉnh thoảng có người đến thăm thì ông cụ cũng không nhận ra. Lúc này đây ông cụ có qua khỏi hay không thì căn bản là khó nói, Vương Tử Quân nhớ đến tình huống ông nội của mình qua đời, thế là trái tim chợt cảm thấy có hơi nhói lên.
Trước khi Mạc lão gia tử rơi vào trạng thái hôn mê thì có năm người chiến hữu đến thăm, vài người nhà dìu những vị cán bộ lão thành kia đi vào trong gian phòng của Mạc lão gia tử, thế nhưng khi những lão chiến hữu kia bắt chặt tay ông cụ, khi đó ông cụ lại hỏi: - Các anh là ai?
Những lão chiến hữu năm xưa không khỏi lệ rơi đầy mặt. Năm xưa khi mọi người cùng nhau chiến đấu thì không màng sống chết, bây giờ sao không nhận ra được? Thế là khi đó Mạc Tiểu Bắc tranh thủ thời gian giải thích: - Ông, đây là ông Lý.
Mạc lão gia tử chỉ khẽ à một tiếng, cũng không nói thêm điều gì. Mọi người biết Mạc lão gia tử lúc này căn bản không biết ông Lý chính là thần thánh phương nào. Ông Lý thổn thức một lúc lâu, sau đó mới lau nước mắt bỏ đi. Mạc lão gia tử thấy thế thì cười hỏi Mạc Tiểu Bắc: - Tiểu Bắc à? Tử Quân đâu? Tử Quân không phải đã đi câu cá cho ông rồi sao? Thế nào đến bây giờ còn chưa về?
Mạc Tiểu Bắc đành phải giả vờ nói: - Ông à, Tử Quân bây giờ đang trên đường đến, lúc này chưa đến vì kẹt xe mà thôi, ông cũng đừng quá gấp.
Mạc lão gia tử khổ sở xoay đầu, sau đó nhìn Mạc Tiểu Bắc rồi dùng giọng có chút tán thưởng nói: - Ủa, Tây Hà Tử mà cũng kẹt xe sao? Xem ra Tử Quân làm rất tốt, bây giờ tình hình ở Tây Hà Tử có phải đã tốt lên nhiều rồi không? À, Tử Quân làm rất đẹp, rất tốt, cậu ấy có năng lực như vậy thì cũng yên tâm rồi.
Sau khi Mạc lão gia tử nói xong thì lại ngủ.