Vương Tử Quân mỉm cười an ủi con gái hai câu, hắn chợt sinh ra cảm xúc muốn xóa bỏ khoảng cách không gian thời gian. Sau khi Tần Hồng Cẩm sinh con trai gọi là Tiểu Thạch Đầu, hắn chỉ được nhìn thấy hình ảnh của hai mẹ con họ mà thôi.
Khi thân phận của Vương Tử Quân liên tục tăng tiến, hơn nữa với thế cục ở tỉnh Mật Đông vào lúc này, hắn căn bản không thể nào rời đi được. Vị trí được đề cao thì quyền lợi cũng lớn, cũng có nghĩa là hắn mất đi quyền tự do của mình.
- Khi nào bố rảnh thì nhất định sẽ đi chơi với con. Nhưng này, bố nhờ con một việc được không? Chính là khi cậu em lớn lên, bố không có mặt, Tiểu Điềm Đậu là chị cả, tất nhiên phải quan tâm chăm sóc em đúng không?
- Được rồi, cứ quyết định như vậy, con sẽ chờ ba ba. Tiểu Điềm Đậu nói rồi cười, tiếng cười vui vẻ vang lên văng vẳng bên tai Vương Tử Quân.
Sau khi hàn huyên thêm một lúc thì Y Phong nhận lấy điện thoại, nàng cười giới thiệu tình hình của Tần Hồng Cẩm với Vương Tử Quân, sau đó nói: - Tử Quân, bây giờ Tiểu Điềm Đậu mỗi ngày đều vây lấy chị Hồng Cẩm, thật sự là làm em tức chết đi được, mẹ ruột lại bị nó vứt sang một bên.
- Vậy thì em nên cướp lấy Tiểu Thạch Đầu làm con cho mình. Vương Tử Quân cười hì hì lên tiếng chọc ghẹo.
Mặc dù biết Vương Tử Quân nói cho vui thế nhưng Y Phong vẫn rất động tâm vì lời nói của Vương Tử Quân. Bây giờ nàng đã quen với cuộc sống hiện tại, cùng Tần Hồng Cẩm cùng dõi về một người đàn ông của mình. Những năm qua dưới sự bồi dưỡng của Tần Hồng Cẩm thì Y Phong đã là một nhân viên quản lý cao cấp trong công ty, khi Tần Hồng Cẩm sinh Tiểu Thạch Đầu thì tất cả nhiệm vụ chủ yếu của công ty đặt lên người Y Phong.
Sau khi nói vài câu chuyện phiếm thì Y Phong khẽ nói với Vương Tử Quân: - Tử Quân, Hồng Cẩm có mua một căn nhà ở thành phố Đồng Lục, vài ngày tới chúng em sẽ đến đó nghỉ phép.
Trái tim Vương Tử Quân chợt nóng lên, hắn biết rõ hai người phụ nữ của mình mua căn hộ ở thành phố Đồng Lục vì cái gì. Nhưng càng là như thế thì hắn càng cảm thấy áy náy, hắn do dự giây lát rồi nói: - Đến khi đó cả nhà chúng ta có thể vui chơi với nhau vài ngày.
- Anh đúng là có ý nghĩ bất lương. Y Phong ở đầu dây bên kia trách mắng hắn một câu.
Vương Tử Quân nào không hiểu rõ ý nghĩ của Y Phong, thế nhưng đó là sự kiện mà hắn luôn chờ đợi, thế nên hắn cũng không giải thích mà mỉm cười cúp điện thoại.
Vương Tử Quân vừa mới cúp điện thoại thì chuông lại vang lên, hắn nhìn thấy trên màn hình chỉ có một chữ Chung, thế là khóe miệng khẽ vểnh lên, nhanh chóng nhận điện thoại.
- Chào bí thư Tử Quân, tôi là Chung Phó Thần, tôi gọi điện thoại không quấy rầy ngài đấy chứ? Giọng nói tràn đầy nụ cười của Chung Phó Thần từ đầu dây bên kia truyền đến.
Vương Tử Quân cười nói: - Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh anh quấy rầy, nếu anh không quấy rầy thì tỉnh Mật Đông chúng tôi cũng khó phát tài.
- Ha ha ha, bí thư Tử Quân thứ tội cho, lãnh đạo các anh luôn bận rộn, thế nên tôi chỉ sợ làm ảnh hưởng đến công tác của các anh mà thôi. Chung Phó Thần trêu chọc vài câu rồi nói tiếp: - Bí thư Vương, ngày hôm qua tôi đã gặp Hà Lăng Nhiên, anh ta đã đồng ý không nhúng tay vào phương diện quảng cáo của đại hội thể dục thể thao, xem như tiểu tử kia thức thời, nếu không thì tôi sẽ xử lý hắn.
Vương Tử Quân đã sớm biết kết quả này, hắn cười cười rồi khẽ giải thích: - Anh Phó Thần, chuyện này Lý Bạch Vũ đã nói với tôi rồi, tôi đã phê bình anh ấy, làm việc thì cần phải tôi luyện, nếu không thì cũng khó thể nào dùng được. Nếu không cũng chẳng thể để cho một người không hiểu chuyện như anh ấy phụ trách hạng mục này được.
- Tuy tôi đến Mật Đông không quá lâu thế nhưng dù thế nào vẫn là người làm chủ, chuyện này còn phải cần anh Phó Thần ra mặt giải quyết, nói thế nào thì tôi cũng cảm thấy hỗ thẹn.
Vương Tử Quân lên tiếng như vậy chính là những câu mà Chung Phó Thần rất thích nghe, hắn cười nói: - Bí thư Tử Quân, ngài cũng đừng oán trách chủ nhiệm Lý, những người như anh ấy cũng không làm gì được. Lúc bắt đầu thì họ Hà kia còn lớn tiếng, liên tục cho rằng mình là một đại nhân vật, khi đó tôi nói với anh ta rằng muốn chơi thế nào thì tôi cũng chiều, thế là người kia nhanh chóng trở nên mềm nhũn.
Chung Phó Thần rõ ràng có vài phần đắc ý với điều này, hắn dùng giọng bừa bãi khoe khoang nói: - Năm xưa tôi còn có một biệt hiệu "Không bái phục một ai" ở thủ đô, bây giờ đi vào tỉnh Mật Đông, tôi cảm thấy ngứa ngáy tay chân. Anh Tử Quân nếu có chuyện gì đặc thù cứ nói với tôi, nếu tôi không trị được thì có người khác trị.
Vương Tử Quân nghe Chung Phó Thần nói ra những lời như vậy mà không khỏi giảm vài phần đánh giá về người này. Hắn thầm nghĩ khi mình về thủ đô thì luôn nghe người ta nói Chung Phó Thần rất biết giữ thân phận, sao bây giờ lại biến thành như vậy?
Nhưng càng là như vậy thì Vương Tử Quân càng kiên định ý nghĩ của mình, loại người kia quá mức phô trương, cho dù bây giờ không có chuyền gì thì chưa có nghĩa là sau này sẽ yên ổn. Nếu cùng hợp tác với người này không khác gì đặt một thùng thuốc nổ bên cạnh mình.
- Phó Thần, chuyện này tôi thấy không bằng hoãn lại một chút, thật ra hai công ty cùng hợp lực trong hạng mục quảng cáo này là không phải không được, thế nhưng Hà Lăng Nhiên kia là người âm hiểm, có thù tất báo, thế nên đừng để hắn làm xấu chuyện của chúng ta.
- Hắn ta dám sao? Nếu hắn ta dám chơi chiêu đó với tôi, tôi sẽ phế hắn. Thật sự giống như những suy nghĩ của Vương Tử Quân, quảng cáo trong đại hội thể dục thể thao chính là một miếng thịt béo, Chung Phó Thần tuyệt đối không chịu chia xẻ với bất kỳ ai khác. Hơn nữa đối phương còn cảm thấy với một Hà Lăng Nhiên thì không thể làm gì được mình.
Dù sao thì Chung Phó Thần cũng không phải người bình thường, sau lưng người này có một thế lực mà Hà Lăng Nhiên khó thể tưởng tượng ra được.
Vương Tử Quân khuyên Chung Phó Thần hai câu, sau đó hắn thở dài nói: - Nếu anh Phó Thần đã nói như vậy, thế thì tôi sẽ nói với Lý Bạch Vũ một tiếng, chúng ta nhanh chóng quyết định, tránh đêm dài lắm mộng.
- Cám ơn bí thư Tử Quân, anh yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ không gây phiền toái cho anh. Chung Phó Thần rất khách khí với Vương Tử Quân, không những vì hắn có việc cần cầu cạnh Vương Tử Quân, càng vì hắn biết với vị trí hiện tại của Vương Tử Quân, chính hắn thua kém Vương Tử Quân quá nhiều.
Dù sao thì người ta mới bằng tuổi mình đã tiến vào trong danh sách ủy viên của trung ương.
Chung Phó Thần liên tục nói lời cảm ơn, Vương Tử Quân cúp điện thoại. Hắn nghĩ đến những lời cảm ơn của Chung Phó Thần, thế là không khỏi thầm nghĩ: "Cậu Phó Thần, tôi thật sự phải xin lỗi cậu rồi!"
Vi Yến Qui làm phó bí thư tỉnh ủy, phòng làm việc của lão ở cùng tầng với Vương Tử Quân. Lão vốn là phó bí thư chuyên trách của tỉnh Mật Đông, cũng xem như là lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong tỉnh, thế nhưng khi Vương Tử Quân đi đến thì vị trí của lão chợt thay đổi.
Nói thật, vị trí là cái gì? Nói toạc ra thì đó là một nhân vật dưới một người trên triệu người ở Mật Đông. Vì vậy dù Vi Yến Qui cảm thấy không thoải mái thế nhưng luôn che giấu cảm giác này trong lòng.
Khi Vương Tử Quân gọi điện thoại thì Vi Yến Qui cũng không có mặt trong phòng làm việc, lão đang ở nhà, đang uống trà nhìn con rể của mình.
Vi Yến Qui căn bản không tình nguyện tiếp nhận Hà Lăng Nhiên, thế nhưng năm xưa Hà Lăng Nhiên làm cho con gái của mình quấn lấy không rời, hơn nữa hai người này còn chơi chiêu tiền trảm hậu tấu, sinh con đẻ cái. Dù Vi Yến Qui có không muốn thì mọi việc cũng đã rồi.
Chẳng qua phương diện lấy cảm tình với bố vợ căn bản là hơi khó khăn, tuy mỗi ngày Hà Lăng Nhiên đều đến nhà thăm hỏi Vi Yến Qui, thế nhưng Vi Yến Qui cũng không mấy lần tỏ ra vui vẻ ôn hòa.
Hôm nay gương mặt của Vi Yến Qui càng thêm âm trầm, năm phút trôi qua mà Vi Yến Qui không nói lời nào, điều này càng làm cho Hà Lăng Nhiên ở vị trí đối diện không biết nói sao cho phải.
Hà Lăng Nhiên căn bản không quên được tình cảnh khi đó, chính mình còn đang ba hoa chích chòe thì Chung Phó Thần đi đến, đối phương đến với nụ cười bình thản và thái độ ung dung. Dù đối phương nói với mình về một phương diện hái ra tiền, hơn nữa còn bị đối phương ép chết, thế nhưng hắn lại không dám nói điều gì.
Hà Lăng Nhiên không dám phản kháng, hắn biết rõ Chung Phó Thần là ai, mình thật sự là kém quá xa so với đối phương.