Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2167

- Ha ha ha, bí thư Tử Quân thật sự quá khích lệ tôi rồi. Anh còn nói mình không hiểu thư pháp, thế nhưng anh có thể đánh giá nói xem thư pháp của tôi giống như hưởng thụ, đây là cảnh giới cao nhất của thư pháp rồi đấy. Đường Chấn Huy nói rồi ngồi xuống ghế sa lông.

Thư ký nhanh chóng đi vào dâng trà cho hai người, sau đó khẽ đi ra đóng cửa lại. Vương Tử Quân chờ thư ký rời đi rồi cười nói sang chuyện khác: - Chủ tịch Đường, tôi là người không công không leo lên điện Tam Bảo, tôi có chuyện đặc biệt đến nhờ sự cầu viện của ngài.

- Ha ha, anh có vấn đề gì khó khăn thì cứ nói. Đường Chấn Huy lên tiếng với thái độ rất tốt, thế nhưng thực tế còn có một ý nghĩ khác, đó là nếu tôi không đủ lực thì cũng không giúp được.

Vương Tử Quân cười cười đưa văn kiện trong tay đặt lên bàn rồi nói: - Chủ tịch Đường, trước đó vài ngày các vị lãnh đạo các thành phố trong tỉnh đến chỗ tôi đòi tiền làm tôi cảm thấy rất đau đầu. Bây giờ đã có tiền, tôi một ngày cũng không được yên ổn, vì đám cán bộ tuyến dưới ngày nào cũng chạy đến báo cáo công tác giống như các thành phố trong tỉnh biến thành những mảnh rừng bạch đàn đang lao xao trong gió, như vậy thật sự là tốt sao?

Đường Chấn Huy cầm văn kiện nhìn lướt qua, sau đó hắn đặt lên mặt bàn rồi cười: - Thế nào? Bây giờ có tiền lại cảm thấy nhức đầu vì nên xài thế nào sao?

Đường Chấn Huy không thể không biết Vương Tử Quân tìm được tài chính từ việc đấu giá quyền quảng cáo. Lúc này đám lãnh đạo thành phố bên dưới đang tỏ ra cực kỳ rộn ràng, bọn họ nhanh chóng chạy đến đòi tiền của Vương Tử Quân, điều này lão càng hiểu rõ ràng hơn. Trước đó còn có hai vị bí thư và chủ tịch thành phố bên dưới có quan hệ khá thân cận đã đến tìm lão, hy vọng lão có thể tiến hành giúp đỡ bọn họ ở phương diện này.

Người đi theo Đường Chấn Huy là khá ít, bây giờ lão lại sắp về hưu, người đến bên dưới yêu cầu được giúp đỡ thì lão căn bản không từ chối. Dù sao thì lưu lại nhân tình cho người ta cũng là một việc tốt. Hai ngày qua lão luôn suy nghĩ xem nên nói với Vương Tử Quân như thế nào, không ngờ bây giờ Vương Tử Quân lại chủ động đến tận cửa nhà mình.

Đường Chấn Huy thầm suy đoán mục đích của Vương Tử Quân khi đến tìm mình, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Lão thầm nghĩ, Vương Tử Quân này căn bản là rất có ánh mắt, bây giờ đưa vấn đề này đến tìm mình, nhất định là có chuyện gì đó cần mình thay mặt. Nếu bây giờ mình nể mặt thủ hạ mà nói tốt cho bọn họ, như vậy sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi của mình. Xem ra đừng xem thường Vương Tử Quân là cán bộ trẻ tuổi mà lầm, người này làm quan cực kỳ đúng chỗ, rất tốt, là người có tương lai.

Đường Chấn Huy thầm cảm thán, lão lặng lẽ uống nước, chuẩn bị lấy tĩnh chế động, chờ Vương Tử Quân nói cho hết lời.

Vương Tử Quân không thể để cho Đường Chấn Huy thất vọng, hắn không những nói, hơn nữa còn nói rất chân thành: - Chủ tịch Đường, tôi bây giờ thật sự đang đau đầu nên sử dụng số tiền kia như thế nào. Tôi căn bản không hiểu rõ tình huống của các thành phố, bọn họ đi đến thêm mắm dặm muối làm tôi cảm thấy rất khó nghĩ, tôi thật sự không biết phân chia thế nào cho hợp lý, thế nên mới đến nhờ ngài giúp một tay.

- Chuyện công tác thì cần gì phải nói giúp này giúp nọ. Đường Chấn Huy cầm lấy ly trà định nói ra vài vấn đề, thế nhưng Vương Tử Quân đã cười nói: - Tôi biết chủ tịch Đường là người có phong phạm, tôi đây xin cảm ơn ngài. Nói thật, tôi tình nguyện ra ngoài đấu tranh anh dũng, thế nhưng chuyện phân chia bánh trái thế này, tôi thật sự là rất kém. Bây giờ có chủ tịch tọa trấn, tôi cảm thấy an tâm nhiều hơn.

Đường Chấn Huy chợt sững sờ, sau đó lão hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân. Vương Tử Quân muốn ném quyền chia tiền cho mình sao? Điều này, điều này cũng không quá thực tế.

Nhưng Đường Chấn Huy dù sao cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, mưa gió trong quan trường đã sớm rèn luyện lão thành người ẩn giấu. Lão nhìn Vương Tử Quân tươi cười nhìn mình, thế là nhiều ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.

Vương Tử Quân ném chuyện tốt cho mình, Đường Chấn Huy không cho rằng mình là người cực kỳ có lực quyến rũ làm cho người ta phải khuất phục.

Chia tiền là một sự việc nắm giữ quyền lực, thế nhưng cũng là một chuyện đắc tội với người, có câu thế gian kẻ nào cũng lắm mồm là như vậy. Với vị trí hiện tại của Vương Tử Quân, nếu như nắm trong tay công tác chia tiền thì sẽ đắc tội với nhiều người.

Thế nhưng Đường Chấn Huy thì lại khác, Vương Tử Quân cần phải tuyển cử qua hội đồng nhân dân mới được tiến lên làm chủ tịch tỉnh, người này cần tiến lên an toàn, vì vậy phải cực kỳ chú ý. Thế nhưng Đường Chấn Huy sắp về hưu, còn quan tâm đến suy nghĩ của đám người cấp dưới sao? Đường Chấn Huy nghĩ đến tình cảnh nhiều năm qua bị Sầm Vật Cương áp chế, thế là bàn tay không khỏi nhúc nhích.

Đường Chấn Huy có thể đi đến vị trí hiện tại thì cũng không phải là một người yếu kém, nhưng sau khi đi đến Mật Đông thì lại bị Sầm Vật Cương ép vào trạng thái hiện tại, nguyên nhân chủ yếu nhất là thủ đoạn của Sầm Vật Cương quá cao, Đường Chấn Huy lại đến muộn hơn. Khi Đường Chấn Huy đi đến Mật Đông, lúc đó Sầm Vật Cương đã tạo nên đội ngũ cực kỳ lớn của riêng mình, Đường Chấn Huy muốn giở trò ly gián thế nhưng chợt phát hiện đội ngũ kia quá vững bền.

Bây giờ Vương Tử Quân ném quyền lợi chia tiền cho lão, tất nhiên là một cơ hội cho lão có thể biểu hiện vị trí của mình. Có câu nhạn để lại tiếng kêu, người để lại thanh danh, từ sâu trong lòng Đường Chấn Huy cũng không muốn mình phải ra đi trong uất ức.

Hơn nữa Đường Chấn Huy có thể mượn cơ hội này để ném cho đám người trung thành tận tâm vì mình chút lợi ích, sẽ là một điều rất tốt.

Sau một lúc đấu tranh tư tưởng thì Đường Chấn Huy hít vào một hơi thật sâu, sau đó vẻ mặt càng thêm trấn định: - Tử Quân, đây là công tác của tổ giám sát thi công hạng mục đại hội thể dục thể thao, cũng là anh làm mà thôi, có gì không rõ thì tôi có thể tham mưu cho anh.

Trước khi Vương Tử Quân đi đến phòng làm việc của Đường Chấn Huy thì đã suy nghĩ kỹ càng tất cả. Vừa rồi Đường Chấn Huy trầm mặc không nói, càng làm cho hắn xác định lòng tin của mình, ngay sau đó hắn cười nói: - Chủ tịch, đưa phật phải đưa đến Tây Thiên, chuyện này làm cho tôi cảm thấy rất đau đầu, đồng thời tôi còn có một việc tư cần nhờ ngài giúp, đó là ông nội của vợ tôi vừa mới khỏe lên sau trận ốm nặng, tôi chuẩn bị về thủ đô để thăm ông một chút. Ông cụ tuổi tác đã lớn, tôi cũng muốn ở bên cạnh cụ một thời gian, ngài thấy có được không?

- Mạc lão đã khỏe, đây là tin tức làm cho nhiều người cảm thấy vui. Tử Quân, cậu nên về thăm Mạc Lão, điều này là cực kỳ cần thiết. Đường Chấn Huy căn bản không khỏi có thêm chút hảo cảm với Vương Tử Quân, lão biết rõ Vương Tử Quân nói như vậy là đang lấy cớ, nhanh chóng đưa quyền lợi phân phát tiền cho mình.

Đường Chấn Huy nhìn Vương Tử Quân rời đi mà không khỏi nở nụ cười, lão biết rõ mục đích Vương Tử Quân ném quyền lợi này cho mình, thế nhưng lão cũng biết mình nhất định sẽ tiếp nhận được. Lão là người đứng đầu ủy ban nhân dân tỉnh, lão không cam lòng để cho lực ảnh hưởng của mình hạ thấp, lão càng không cam lòng rời khỏi Mật Đông với một thanh danh không ra gì.

Một người đàn ông tiến vào trong quan trường, đặc biệt là một người đàn ông đã trưởng thành chín chắn, khi anh ảm đạm rời khỏi sân khấu chính trị thì thường sinh ra một loại ý nghĩ: "Mệt mỏi nửa đời người cuối cùng cũng có thể được siêu thoát!" Khi còn trẻ anh có thể hy sinh bản thân vì sự nghiệp, khi anh đến tuổi về hưu thì lại càng không muốn mình bị uất ức.
Bình Luận (0)
Comment