Khi Vương Tử Quân đang suy nghĩ đến những vấn đề này thì điện thoại đặt trên bàn chợt vang lên. Hắn nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, sau đó chợt cười nói: - Chào trưởng phòng Uông, lúc này ngài gọi điện thoại có gì cần dặn dò sao?
- Ha ha, bí thư Vương, tôi nào dám dặn dò với anh? Tôi biết ngài vừa từ thủ đô quay về, thế nên đặc biệt gọi điện thoại thăm hỏi một phen. Uông Thanh Minh nói đùa hai câu thì khẽ nói: - Hôm nay tôi có đến phòng làm việc của bí thư Sầm, vẻ mặt của anh ấy cũng không được tốt.
Vương Tử Quân cười cười cũng không phát biểu ý kiến gì về chuyện này, hắn tuy chú ý đến vẻ mặt của Sầm Vật Cương, thế nhưng cũng không quá chú ý, chủ yếu là hắn quan tâm đến thái độ của Uông Thanh Minh. Lúc này Uông Thanh Minh gọi điện thoại đến, có phải là đang nghĩ xem trong thời gian sắp tới Vương Tử Quân có còn là minh hữu của mình hay không?
- Cám ơn sự quan tâm của trưởng phòng Uông, vài ngày nữa có thời gian tôi sẽ mời trưởng phòng Uông vài ly.
- Tốt quá, tôi thì bất cứ lúc nào cũng chờ lời kêu gọi từ bí thư Vương. Uông Thanh Minh cũng không từ chối mà mỉm cười đồng ý.
Sau khi nói thêm vài câu thì hai người cúp điện thoại, Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống rồi đi qua đi lại trong phòng, trong lòng thầm nghĩ đến những biến hóa của thế cục hiện tại. Tuy sự biến đổi này làm cho hắn cảm thấy khó khống chế, thế nhưng biến động vẫn tốt hơn so với không thay đổi gì.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đã đến sáu giờ, Vương Tử Quân nghĩ đến lời mời của Kim Chính Thiện và định đi ra ngoài. Hắn còn chưa ra khỏi cửa thì điện thoại vang lên.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, người gọi đến là Thành Nghiên Tuệ. Hắn do dự giây lát rồi nghe máy.
- Chào bí...Bí thư Vương, tôi là Thành Nghiên Tuệ. Điện thoại vừa nối thông thì đầu dây bên kia truyền đến giọng nói có chút không yên của Thành Nghiên Tuệ.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Bạn học cũ, cô cũng đừng gọi tôi như vậy, xưng hô như vậy không phải là quá xa lạ sao?
Thành Nghiên Tuệ bên kia khẽ cười, nàng không nói gì. Vương Tử Quân lại cười: - Lúc này cô gọi điện thoại cho tôi, có phải là có chuyện gì quan trọng cần nói không?
- Bí thư Tử Quân, Chân Thiên Ích kia đã rút đơn kiện, không hề tiếp tục giành quyền nuôi con với tôi, tôi gọi điện thoại để cám ơn anh. Thành Nghiên Tuệ mặc dù lên tiếng có chút dồn dập thế nhưng cảm giác vui sướng bên trong căn bản là không nhịn được.
Giành được quyền nuôi con chính là một chuyện quan trọng của Thành Nghiên Tuệ, Vương Tử Quân có thể thấu hiểu được tâm tình của nàng, hắn cười nói: - Đây thật sự là một chuyện đáng mừng, tuy ban ngành tư pháp nhất định sẽ cho ra phán quyết công chính, thế nhưng nếu cứ bị một chuyện như vậy quấn lấy người thì sẽ cảm thấy rất phiền lòng. Khi nào có thời gian thì tôi sẽ mời cả nhà cô dùng cơm để chúc mừng.
- Bí thư Tử Quân, nếu không có ngài thì anh ta sẽ không rút đơn kiện, cảm ơn anh. Tuy Vương Tử Quân vừa rồi nói rất đường hoàng nhưng Thành Nghiên Tuệ căn bản không cho rằng đó là thật. Nàng là một nhân viên công tác của ủy ban nhân dân thành phố Rừng Mật, dù chưa từng trải qua chuyện này thế nhưng lại gặp qua rất nhiều lần, một sự việc vốn là chuyện không thể nhưng cuối cùng lại là sự thật trước mặt nàng.
Chân Thiên Ích đã dám chống án thì tất nhiên phải có sự chuẩn bị kỹ càng, bây giời người này không nói tiếng nào mà rút đơn kiện, lại còn tỏ vẻ xin lỗi, điều này là gì thì Thành Nghiên Tuệ hiểu rõ ràng.
Tuy Vương Tử Quân cũng không nhúng tay, thế nhưng mối quan hệ bạn học giữa Thành Nghiên Tuệ và Vương Tử Quân làm cho không ít người cố kỵ, trong đám người cố kỵ đó còn có cả bà vợ mới của Chân Thiên Ích.
Sau khi nghe được tin tức này thì đầu tiên là Thành Nghiên Tuệ gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, thông báo cho hắn biết, đồng thời cũng hy vọng có thể nhận được lời chúc mừng. Tuy lúc này nàng căn bản không nghĩ đến phương diện làm thân mật mối quan hệ giữa hai người, thế nhưng lại rất muốn được tăng thêm phương diện trao đổi với Vương Tử Quân.
Điều này không những là vì Vương Tử Quân có thể bảo vệ cho nàng, hơn nữa là vì nàng cũng tình nguyện đứng bên cạnh hắn để chia xẻ chút niềm vui.
Nhưng lúc này Vương Tử Quân lên tiếng lại làm cho tâm tư muốn mời cơm của Thành Nghiên Tuệ bị phá vỡ. Nàng miễn cưỡng nói: - Khi nào ngài có thời gian thì tôi sẽ gọi điện thoại đến.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi cúp điện thoại, với mối quan hệ giữa mình và Thành Nghiên Tuệ, hắn hy vọng hai bên có thể tiếp tục bảo trì tình bạn. Còn phương diện tiến thêm một bước, Vương Tử Quân căn bản không bao giờ cho tình huống này phát sinh.
Vài phút sau xe đi đến khách sạn, khi Triệu Hiểu Bạch đi xuống mở cửa xe, thư ký của Kim Chính Thiện nhanh chóng tiến lên đón chào. Dưới sự dẫn dắt của thư ký, Vương Tử Quân đi đến một gian phòng ở tầng trên cùng của khách sạn.
Kim Chính Thiện đang ngồi xem văn kiện trong phòng, khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì tiện tay bỏ văn kiện vào trong cặp rồi nhanh chóng tiến lên chào đón: - Bí thư Vương, bây giờ tôi thật sự không biết nên cảm ơn vì ngài đã giúp đỡ trong lúc khó khăn, hay là cảm thấy xấu hổ vì ném cho ngài củ khoai lang nóng nữa đây?
Vương Tử Quân bắt tay với Kim Chính Thiện rồi cười nói: - Bí thư Kim, giúp đỡ trong lúc khó khăn hay là đưa cho tôi củ khoai lang nóng thì phải nhìn vào ý nghĩ của ngài. Bây giờ công tác chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao ở thành phố Rừng Mật đang tăng tiến rất mạnh, hầu như đã cùng hỗ trợ với phương án xây dựng thành phố xanh sạch đẹp của các anh. Lúc này chỉ cần có thể tiến hành nhất thể hóa Rừng Mật, như vậy sẽ có tác dụng rất lớn với phương diện xúc tiến kinh tế.
Thật ra hai thành phố có thể xuất phát dựa vào ưu thế của bản thân để cho ra những phương án phát triển sản nghiệp của riêng mình, thông qua phương diện nhất thể hóa để đón dài tránh ngắn, hấp dẫn và bổ sung những nhân tố có lợi cho mình, có thể thực hiện góc bù công băng, phối hợp phát triển các sản nghiệp. Nếu như nói các thành phố trong tỉnh Mật Đông là mỗi một tấm ván, như vậy thông qua phương diện nhất thể hóa thì có thể làm cho những tấm gỗ đó được kéo dài và rộng hẳn ra, sẽ gia tăng chất lượng của chiếc thùng gỗ khi hợp những tấm gỗ kia lại, sức cạnh tranh chỉnh thể cũng được đề cao, cuối cùng tạo nên xu thế phát triển tất yếu của tỉnh Mật Đông.
Vương Tử Quân nói những gì thì Kim Chính Thiện căn bản đã hiểu, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn phải nói, vì hắn muốn quyết định chỗ đứng của mình, cũng muốn Kim Chính Thiện hiểu phải trả giá rất lớn.
Sau khi hai người ngồi xuống thì Triệu Hiểu Bạch cùng thư ký của Kim Chính Thiện rời khỏi phòng. Khi nhân viên phục vụ dâng đầy đủ thức ăn thì Kim Chính Thiện mới cười nói: - Chủ tịch Đường sắp phấn chấn tinh thần tiến lên, tôi cảm thấy cực kỳ vui mừng.
- Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy rất vui. Vương Tử Quân hiểu ý của Kim Chính Thiện, hắn nâng ly rượu lên cụng với đối phương, cũng không thèm che giấu ý nghĩ của mình.