Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2189

Cố Tắc Viêm có biểu hiện cực kỳ khiêm tốn trước mặt anh Lưu, hắn cười ha hả, cũng không ngồi xuống mà trực tiếp nói: - Hôm nay tôi thay mặt cho bí thư Sầm đến thăm hỏi lãnh đạo, để xem lãnh đạo có chuyện gì cần giải quyết ở phương diện cuộc sống hiện tại hay không?

Anh Lưu tiếp nhận khăn lau tay từ người phụ nữ trung niên, sau khi lau tay xong thì mới cười nói: - Cám ơn bí thư Sầm đã quan tâm đến tôi, lúc này chủ tịch Tắc Viêm đến thì phải nếm qua trà nhà tôi mới được.

Anh Lưu lấy trà ra, cũng không phải là trà gì tuyệt đỉnh, thế nhưng khi pha trà lại bùng ra mùi hương thơm ngát động lòng người. Trong số những người ở đây chỉ có Cố Tắc Viêm là có tư cách uống trà với anh Lưu, những người còn lại đều tự giác đi ra phòng ngoài.

- Anh Lưu, nếu không đến chỗ của ngài thì không uống được trà ngon như thế này. Cố Tắc Viêm nói rồi đặt ly trà trong tay xuống: - Hy vọng sau này có thêm nhiều cơ hội uống trà với anh.

Gương mặt anh Lưu rất lạnh nhạt, lão cầm lấy bình trà châm đầy ly cho Cố Tắc Viêm, sau đó thản nhiên nói: - Chủ tịch Cố mỗi ngày đều bận rộn công tác, nào có thời gian nhàn hạ uống trà với một ông lão như tôi?

- Lão lãnh đạo, tôi nói lời thật lòng, tôi thật sự muốn buông bỏ tất cả để đến nơi đây tu thân dưỡng tính cùng hưởng thụ cuộc sống với ngài. Cố Tắc Viêm nói đến đây thì dùng giọng có chút cảm khái nói: - Tôi cảm thấy lục đục với đủ mọi người thời gian qua là đủ lắm rồi.

Anh Lưu nhìn Cố Tắc Viêm cũng không nói lời nào, trong bầu không khí đầy hương trà nóng thì bộ dạng của lão giống như một thần tiên đã rời khỏi trần thế từ lâu lắm rồi.

- Lão lãnh đạo, tôi nói thật lòng với ngài, có đôi khi có một số việc là thân bất do kỷ, anh dàn xếp ổn thỏa nhưng người ta vẫn ra tay, vẫn không chịu bỏ qua cho anh. Cố Tắc Viêm nói đến đây thì khẽ tiếp tục: - Có vài người vì muốn lập uy cho mình để có cơ sở tiến lên mà nắm chặt mái tóc của người khác không chịu buông.

Gương mặt của anh Lưu chợt biến đổi, lão biết rõ người kia trong lời nói của Cố Tắc Viêm là ai. Lão chợt nở nụ cười nhạt: - Nếu thật sự là như vậy thì cũng nên trả giá thật nhiều cho những việc mình đã làm.

Cố Tắc Viêm luôn quan sát vẻ mặt của lão lãnh đạo, hắn có chút bội phục vì đến nước này mà anh Lưu vẫn tỏ ra thản nhiên bất động, căn bản luôn cực kỳ ổn thỏa như vậy.

- Lão bí thư, có trách nhiệm thì phải gánh chịu, đây không phải là chuyện gì quá khác lạ. Tôi và anh cũng không phải là những người sợ gánh trách nhiệm, thế nhưng chỉ sợ có người mượn gió nổi mưa, muốn gây sóng gió. Cố Tắc Viêm cố gắng dùng giọng ngưng trọng và cảm khái nói.

Anh Lưu trầm ngâm giây lát rồi mới khẽ nói: - Tắc Viêm, theo ý của anh thì nên làm gì bây giờ?

- Chuyện này tôi đã đến nói chuyện với bí thư Sầm, mà bí thư Sầm cũng không ngờ sự việc lại biến thành như vậy. Thế nhưng khi người kia đi xuống kiểm tra thì bí thư đã trao quyền như vậy, nếu như không có lý do chính đáng thì bí thư Sầm cũng khó lên tiếng được. Cố Tắc Viêm nói xong thì căn bản không nói thêm điều gì, hắn tin tưởng anh Lưu sẽ hiểu ý mình, cũng biết nên làm thế nào.

Anh Lưu không nói gì, vẫn lẳng lặng uống trà.

Thế nhưng lúc này gương mặt bình tĩnh của anh Lưu lại liên tục biến đổi. Khi anh lưu chuẩn bị nâng ly lên uống một ngụm thì chiếc điện thoại màu đỏ bên cạnh đã vang lên.

Anh Lưu cầm lấy điện thoại, sau khi nối thông thì trầm giọng hỏi: - Tiểu Linh, có chuyện gì không?

Cố Tắc Viêm nghe thấy anh Lưu nói ra hai chữ Tiểu Linh thì hiểu người gọi điện thoại đến chính là con gái Lưu Linh, cũng chính là vợ của Trần Binh Dương. Bây giờ Lưu Linh gọi điện thoại đến, mười phần là muốn tìm sự trợ giúp từ anh Lưu.

Cú điện thoại của Lưu Linh căn bản là rất kịp thời, hai tai của Cố Tắc Viêm cực kỳ thính thế nhưng chỉ nghe được qua loa đoạn đối thoại giữa hai cha con anh Lưu mà thôi, không phải ừ thì cũng chỉ là à. Phải biết rằng nếu chỉ dựa vào những từ kia thì căn bản không thể nào đoán được nội dung cuộc trò chuyện đang diễn ra, điều này không khỏi làm cho người ta cảm thấy bực bội. Thời gian dần trôi qua, anh Lưu cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống. Cố Tắc Viêm cầm ấm trà châm thêm nước cho anh Lưu, sau đó hắn cười nói: - Lão lãnh đạo, nếu không uống ngay thì trà sẽ nguội đi mất.

Anh Lưu nể mặt Cố Tắc Viêm mà nâng ly lên uống một ngụm, sau đó lại không nói lời nào. Lúc này bầu không khí giữa hai người có chút đông cứng, Cố Tắc Viêm thầm nghĩ những ông lão như thế này thường hay giữ sĩ diện, thôi thì mình nói ra thì hay hơn.

- Anh Lưu, chuyện này căn bản là không thể chậm trễ được.

- Tắc Viêm, tôi sẽ luôn ghi nhớ ý tốt của anh, chúng ta không phải là người ngoài, cũng đừng nói đến những chuyện như thế này nữa. Hôm nay anh đã đến thăm tôi, như vậy cùng uống với tôi vài ly cho vui, không say không về. Anh Lưu không chờ Cố Tắc Viêm nói xong mà trầm giọng nói.

Cố Tắc Viêm chợt sững sờ, hắn không biết anh Lưu nói như vậy là có ý gì.

- Nhưng này chủ tịch Tắc Viêm, tôi đã là một người về hưu, cần có một cuộc sống yên vui, các anh nên làm thế nào thì cứ làm như vậy. Nếu như anh tìm tôi uống rượu thì tôi hoan nghênh, thế nhưng nói về chuyện công tác thì cũng đừng tìm tôi.

- Sau này tôi nhất định sẽ tìm lãnh đạo uống rượu cho vui. Cố Tắc Viêm mỉm cười nhìn anh Lưu, sau đó nói ra một lời giống như đảm bảo. Nhưng lúc này hai mắt của hắn căn bản không có gì vui vẻ, chỉ là có chút xấu hổ mà thôi.

Dù Cố Tắc Viêm làm việc căn bản không để lộ ra biểu hiện tâm tư của mình, thế nhưng lúc này bị anh Lưu nói như vậy cũng cảm thấy gương mặt phát sốt. Tuy lời nói của anh Lưu rất hàm súc, thế nhưng nội dung lại rất sắc bén.

Nội dung câu nói của anh Lưu là sau này Cố Tắc Viêm có chuyện gì thì tự mình giải quyết, cũng không cần đưa một lão già như mình ra đầu sóng ngọn gió. Anh Lưu nói như vậy thì rõ ràng là không chút nể tình.

Rốt cuộc là gặp vấn đề gì không may? Vì sao thái độ của anh Lưu lại thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy? Khi Cố Tắc Viêm đang suy tư thì thư ký nhanh chóng đưa điện thoại đến. Khi thư ký thấy lãnh đạo của mình đang cười nói chuyện với anh Lưu, hắn nhanh chóng tiến lên: - Chủ tịch Cố, có điện thoại của thư ký trưởng.

Thư ký trưởng gọi điện thoại, đây rõ ràng là một tình huống có thể giải vây cho Cố Tắc Viêm, hắn tranh thủ thời gian đứng lên nói: - Lão lãnh đạo, tôi đi nghe điện thoại một chút.

- Ha ha ha, chủ tịch Tắc Viêm là người bận rộn, anh cứ công tác mà không cần quan tâm đến một ông lão như tôi làm gì. Anh Lưu lúc này đã khôi phục lại bộ dạng mây trôi nước chảy của mình, lão mỉm cười nói với Cố Tắc Viêm.
Bình Luận (0)
Comment