Lôi Hợp Tuấn cũng hiểu tính cách của Triệu Hiểu Bạch, hắn cũng không ép Triệu Hiểu Bạch phải lên tiếng. Thế là hắn thay đổi chủ đề: - Cậu Hiểu Bạch, bí thư Vương có trong phòng không, tôi muốn đi vào báo cáo một chút.
- Bí thư Vương đang bàn chuyện với bí thư Tôn Khánh Tử. Triệu Hiểu Bạch trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Hai mươi phút sau bí thư Vương còn phải tham gia một hội nghị.
Triệu Hiểu Bạch nói rất ẩn giấu thế nhưng ý nghĩa lại quá rõ ràng, đó chính là hôm nay Lôi Hợp Tuấn khó thể nào gặp mặt được bí thư Vương.
Lôi Hợp Tuấn thầm mắng Tôn Khánh Tử một câu, trong lòng thầm nghĩ anh không chịu chạy sang lợi dụng sơ hở của chủ tịch Cố, anh chạy đến chỗ bí thư Vương làm gì? Thật ra Lôi Hợp Tuấn cũng rất hâm một Tôn Khánh Tử, nhưng dù sao thì hai người cùng làm quan, quan hệ giữa hai bên có chút vi diệu. Hơn nữa những năm qua hai người liên tục truy đuổi lẫn nhau, hôm nay tôi chạy trước thì hôm sau đến lượt anh. Lúc này hắn thấy Tôn Khánh Tử lợi dụng cơ hội tìm gặp bí thư Vương, thế là cảm thấy không vui. Bí thư Vương có thời gian rất căng, Tôn Khánh Tử bây giờ lại đến chiếm đoạt, chỉ sợ chút nữa không có thời gian cho mình.
- Cậu Hiểu Bạch, tôi chỉ cần mười phút thôi, có thể giúp đỡ tôi thông báo một tiếng với bí thư Vương hay không? Lôi Hợp Tuấn vỗ vỗ lên vai Triệu Hiểu Bạch rồi cười hì hì nói.
Triệu Hiểu Bạch có chút do dự, sau đó hắn đồng ý lời thỉnh cầu của Lôi Hợp Tuấn. Hắn khẽ đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này thấy Tôn Khánh Tử đang nghiên cẩn ngồi đối diện với Vương Tử Quân, bộ dạng lắng nghe chỉ thị của bí thư Vương. Hắn giúp châm đầy trà cho hai người, sau đó mới khẽ nói bên tai Vương Tử Quân về sự kiện Lôi Hợp Tuấn đến đang chờ bên ngoài.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó vung tay cho Triệu Hiểu Bạch đứng chờ, lại nói với Tôn Khánh Tử: - Bí thư Tôn, thành phố các anh có quyết tâm phát triển kinh tế, tôi có thể thấy rõ điều này. Tôi căn bản cũng rất tán thưởng quyết tâm của các anh. Tôi tin tưởng chỉ cần các anh có quyết tâm, như vậy nhất định sẽ lấy được những thành tích làm cho người ta phải nhìn vào.
- Vài ngày trước tôi có tiếp xúc với các vị lãnh đạo tỉnh Nam Giang, bọn họ cảm thấy rất thỏa mãn ở phương diện kết nghĩa giúp đỡ tạo nên góc bù phát triển kinh tế giữa hai bên. Vì vậy mà sang năm sau sẽ khởi động hạng mục kết nghĩa thứ hai. Thành phố Lễ Nguyên các anh có cơ sở tốt, sớm muộn gì cũng sẽ tranh thủ được một chỉ tiêu.
- Cám ơn bí thư Vương, sau khi tôi quay về sẽ dùng hết sức công tác, sẽ cho ra tư thái hoàn toàn mới để tiếp nhận kiểm nghiệm của cấp ủy chính quyền tỉnh. Tôn Khánh Tử thật sự cảm thấy rất vui mừng.
Sau khi thất bại ở phương diện tranh thủ một chỉ tiêu cho thành phố Lễ Nguyên thì Tôn Khánh Tử chịu áp lực không nhỏ, sau đó trong thành phố còn mở hội nghị thường ủy tổng kết thất bại, khi đó hắn nhìn qua và không khỏi cảm thấy gương mặt của vị chủ tịch thành phố có chút hả hê. Tôn Khánh Tử hiểu rõ nguyên nhân của nó, trong khoảng thời gian qua trong quan trường thành phố Lễ Nguyên có phát sinh vài tin đồn, ví dụ như Tôn Khánh Tử căn bản không có thể diện trước mặt lãnh đạo, lời nói này thật sự là đâm dao sau lưng hắn.
Sau khi ý thức được điểm này thì Tôn Khánh Tử căn bản căm hận tên trợ thủ của mình, thật sự là hèn hạ. Tuy chỉ tiêu lần này chỉ có ba, không phải như một hiệp bóng rổ, thế nhưng kết quả này lại chứng tỏ Tôn Khánh Tử căn bản không dốc hết sức. Trước khi chưa có được kết quả thì chính mình luôn ở trong tỉnh, luôn bay qua bay lại như ruồi bọ, dù là ai cũng chạy đến thăm hỏi, nguyên nhân của nó là sói nhiều thịt ít, hắn không thể không bận rộn tìm quan hệ cho mình. Hơn nữa chỉ cần không hoàn thành thì sẽ mang danh không chịu trách nhiệm.
Bây giờ bí thư Vương cho ra lời hứa hẹn, xem ra tương lai mình sẽ có thành quả.
Vương Tử Quân tiễn chân Tôn Khánh Tử, hắn khẽ xoa hai hàng chân mày. Hắn hiểu rõ vì sao Tôn Khánh Tử lại đến tìm mình, mặc dù nhân phẩm của Tôn Khánh Tử không quá tồi, thế nhưng chẳng ai hoàn mỹ, nhưng sức mạnh phát triển của người này căn bản là không sai.
Vương Tử Quân nghĩ đến Tôn Khánh Tử thì lại nghĩ đến những người khác. Khi mà xác định được ba thành phố trong danh sách kết nghĩa, không phải công tác của hắn bớt bận rộn, ngược lại càng thêm bận rộn. Hầu như tất cả các thành phố đều tìm đến hắn, giống như phương diện chỉ tiêu kết nghĩa sau này nằm trong tay hắn vậy.
- Chào bí thư Vương. Lôi Hợp Tuấn đứng bên cạnh Vương Tử Quân, hắn khẽ lên tiếng chào hỏi.
Vương Tử Quân nhìn Lôi Hợp Tuấn, hắn có thể thả lỏng tâm sự của mình. Hắn nhìn về phía Tôn Khánh Tử vừa ngồi xuống rồi nói: - Bí thư Hợp Tuấn, mời anh ngồi, hạng mục công ty Audi của các anh như thế nào rồi?
- Bí thư Vương, phương diện đất đai đã vào vị trí, bây giờ tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu khởi công mà thôi.
Lôi Hợp Tuấn nghe thấy Vương Tử Quân nhắc đến phương diện quan trọng thì nhanh chóng lấy ra một tấm thiệp đưa cho Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, công ty Audi chuẩn bị tiến hành lễ khởi công vào thứ ba tuần này, kính mong bí thư Vương có thể đi đến đặt nền móng cho hạng mục lần này. Tiên sinh Musharraf của công ty Audi nói, nếu như không có sự giúp đỡ của ngài, công ty Audi cũng sẽ không đến hoạt động ở thành phố Đồng Lục.
Vương Tử Quân nhìn thiệp mời, hắn nói: - Tôi thấy những lời này không giống như là lời nói của tiên sinh Musharraf, càng là lời nói của anh. Thế nào, hôm nay anh đến đây bắt lính sao?
- Không dám, bí thư Vương, tôi sao dám nói hươu nói vượn trước mặt ngài? Lôi Hợp Tuấn cực kỳ kính nể sự nhạy cảm của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn lại kiên quyết không thừa nhận.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không phải muốn ép Lôi Hợp Tuấn thừa nhận. Hắn đặt tấm thiệp lên mặt bàn rồi nói: - Nếu như có thời gian thì tôi sẽ nhất định đi sang.
- Cám ơn bí thư Vương đã giúp đỡ thành phố Đồng Lục chúng tôi, tôi đã cho người chuẩn bị sẵn sàng. Nếu như khi đó bí thư Vương có việc gì bận, chúng tôi sẽ dời ngày khởi công. Lôi Hợp Tuấn xoa xoa hai tay, hắn cố gắng bày ra bộ dạng không kéo Vương Tử Quân đi làm không được.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt của Lôi Hợp Tuấn, hắn không biết nói gì hơn, một lúc sau mới chỉ vào Lôi Hợp Tuấn rồi nói: - Anh..Anh đúng là!
Tuy Lôi Hợp Tuấn rất muốn báo cáo công tác với Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân thật sự rất bận, chỉ sau vài ba phút đã phải tiếp điện thoại, hơn nữa mười phút sau còn phải tham gia một hội nghị. Vì vậy Lôi Hợp Tuấn vào mười lăm phút thì thời gian nói chuyện chỉ được gần một nửa mà thôi.
Vương Tử Quân tiễn chân Lôi Hợp Tuấn, hắn cầm tấm thiệp lên xem. Tấm thiệp này được Lôi Hợp Tuấn làm rất tinh xảo, bìa đỏ có một con thuyền lớn đang rời bến càng làm cho người ta sinh ra cảm giác như giương buồm vượt sóng.
Sự kiện kết nghĩa giúp đỡ phát triển kinh tế có hiệu quả tốt làm cho Vương Tử Quân cảm thấy rất bất ngờ. Phản ứng gần đây của Sầm Vật Cương làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác người này không xấu, thế nhưng hắn không dám xem nhẹ Sầm Vật Cương, nhưng bây giờ vị bí thư này có chút vô danh.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân chợt nghĩ đến giai đoạn thứ hai của phương án kết nghĩa, cũng chính là giai đoạn quan trọng nhất, đó là tiến hành trao đổi cán bộ, vì vậy mà đạt đến mục đích giúp đỡ nhau học tập kinh nghiệm. Lúc này bước đầu tiên là hỗ trợ phát triển kinh tế đã có hiệu quả, dù là Đường Chấn Huy hay Kim Chính Thiện cũng đang mong Vương Tử Quân nhanh chóng ra tay hành động.
Nhưng Vương Tử Quân lại chậm chạp không cho ra quyết định, hắn biết rõ đó là bước mình cần phải đi, thế nhưng hắn có chút lo lắng với phản ứng của Sầm Vật Cương.
Xem ra phải tìm thời gian bàn bạc với Uông Thanh Minh, nếu như tìm được sự ủng hộ của người này, như vậy phương diện trao đổi nhân tài sẽ được thực hiện thông thuận hơn. Nhưng Vương Tử Quân hiểu rõ Uông Thanh Minh, biết người này thuộc về Sầm Vật Cương.
- Bí thư Vương, chúng ta đi tham gia hội nghị thôi. Triệu Hiểu Bạch khẽ đẩy cửa đi vào nhắc nhở Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cố gắng áp chế tâm tư rối loạn như ma của mình, hắn cùng đi ra ngoài với Triệu Hiểu Bạch.