Vương Tử Quân không nói gì, hắn chỉ xoay xoay cây bút trong tay. Lúc này giọng nói của Trương Tề Bảo càng nhỏ hơn: - Vị bạn học của tôi chính là đại biểu nhân dân toàn quốc.
Trương Tề Bảo nói xong câu này thì thở dài một hơi, khi hắn nhận được tin tức thì đã hiểu được ý nghĩa của nó là gì, thế nhưng ý nghĩa này lại làm cho hắn cảm thấy bị đè nén. Tuy hắn cảm thấy chuyện này không có khả năng quá lớn, thế nhưng hắn biết người bạn học của mình sẽ không bao giờ nói dối.
Bạn học của mình không nói dối, như vậy nếu sự việc là thật, căn bản sẽ là chấn động lật trời.
- Bí thư Vi là người công tác lâu năm ở Mật Đông, căn bản là cúc cung tận tụy vì sự phát triển của Mật Đông, quả thật đã cho ra nhiều cống hiến. Thế nhưng cúp vàng cúp bạc không bằng danh tiếng trong dân, bí thư Vi có thể lưu lại thanh danh tốt như vậy, xem ra đó là tấm gương cho chúng ta học tập. Vương Tử Quân đặt bút trong tay xuống rồi cười nói.
Trương Tề Bảo nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, hắn cũng không nói gì thêm. Hắn tin tưởng Vương Tử Quân đã hiểu rõ ý nghĩa của sự việc này, chỉ cần Vương Tử Quân hiểu, như vậy thì nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành.
Trương Tề Bảo vừa mới đi ra được vài phút thì Triệu Hiểu Bạch đưa Cố Tắc Viêm đi đến. Trước kia Cố Tắc Viêm ít khi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, thế nhưng bây giờ đi đến với nụ cười sáng lạn trên môi.
Cố Tắc Viêm ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân trên ghế sa lông rồi cười nói: - Chủ tịch, vừa rồi thư ký trưởng Tề Bảo truyền đạt ý chỉ của ngài, tôi cảm thấy chuyện này là ngài đi thì hay hơn, dù sao thì ngài cũng là chủ tịch tỉnh.
- Anh đi thay cho tôi, vì tết trung thu tôi chuẩn bị quay về thủ đô. Vương Tử Quân ném cho Cố Tắc Viêm một điếu thuốc rồi cười nói: - Những ngày tới có chuyện gì mong chủ tịch Tắc Viêm quan tâm nhiều hơn.
Cố Tắc Viêm cười ha hả nói: - Chủ tịch yên tâm, có gì xử lý không được thì tôi nhất định sẽ báo cáo cho ngài.
Hai người nói đùa với nhau vài câu, bầu không khí rất hòa hợp. Trước kia Cố Tắc Viêm thấy Vương Tử Quân thì căn bản là cực kỳ không phục, lúc này tất cả đã biến mất. Nhìn dáng vẻ của hắn thì giống như đã xác nhận Vương Tử Quân là chủ tịch tỉnh, là lãnh đạo thượng cấp của mình vậy.
Sau khi nói chuyện được một lúc thì Cố Tắc Viêm rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Vương Tử Quân đứng lên tiễn Cố Tắc Viêm ra đến cửa phòng, nhưng sau khi Cố Tắc Viêm rời đi thì gương mặt hắn càng thêm nghiêm túc.
Tuy thời gian hắn tiếp xúc với Cố Tắc Viêm là không quá nhiều, thế nhưng hắn hiểu rõ đây không phải là người đơn giản chịu thua. Nếu đối phương đã lựa chọn thái độ như vậy, ngoài phương diện sợ hãi chỉ còn một nguyên nhân, đó là đang có mưu đồ khác.
Sau khi quyết định xử lý Thẩm Vạn Quân thì Vương Tử Quân đã chuẩn bị tâm lý với phương diện này, nhưng khi thấy sự việc đang tiến đến gần theo đúng dự đoán của mình, tuy hắn có chút căng thẳng nhưng tâm tình là cực kỳ bình tĩnh.
Dù là nhìn từ phương diện nào thì chính mình yêu cầu xử lý Thẩm Vạn Quân cũng là vì lợi ích quốc gia và tập thể, nhưng vì chuyện này mà mình phá vỡ thế cục tốt đẹp đang có, lại có thể làm cho một đám người đục nước béo cò có được cơ hội. Đám người kia đã lung lạc được nhiều người, đang có mưu đồ bí mật, bọn họ cố gắng làm cho trận chiến này cực kỳ to lớn, thật ra nhìn qua cũng chỉ là cố ra vẻ, cố gắng bày đặt mà thôi.
Tuy thế cục này cũng không phải là gì bất ngờ với Vương Tử Quân, thậm chí hắn đã sớm đoán được nó, thế nhưng khi nó thật sự kéo đến, hắn cảm thấy có chút bi ai.
Vương Tử Quân ngồi trên ghế sa lông mà liên tục xoay quay xoay lại, lúc này hắn thầm nghĩ, đây không phải là vấn đề của một mình Mật Đông. Có không ít người làm việc vì nghĩa, thế nhưng dù thế nào thì cũng có người vì tư lợi bản thân mà ngang nhiên cản trở.
Mặc dù anh nắm lý lẽ trong tay, tuy cây thẳng không sợ bóng lệch, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm thấy bất đắc dĩ và chua xót.
Thật ra ở trong quan trường dù cho anh có địa vị cao cũng không thể cứ mãi biểu hiện quần áo ngăn nắp nụ cười sáng lạn. Thật lòng thì anh cũng có điểm sợ hãi, đó là sợ cô độc. Nếu bên người không có kẻ khác vây quanh, như vậy sẽ cho rằng quyền lực của mình không còn sức hút; bên người có nhiều kẻ nịnh bợ, thế nhưng lại ngại lên cao quá lạnh lẽo; vì vậy anh cần minh hữu, hơn nữa phải cùng kẻ thù sáng tạo ra một cục diện hài hòa.
Nếu như không phải bất đắc dĩ thì có ai muốn mình là người độc tài lẻ loi? Nếu như thế thì có ai tình nguyện tiến vào rong hàng ngàn vạn người để cùng nhau phấn đấu cố gắng vì lý tưởng?
Vô tình Vương Tử Quân có chút kích động, hắn rất muốn tìm một tri kỷ để thổ lệ hết nổi niềm của mình. Thế nhưng lúc này hắn thật sự không biết nên tìm ai mới giải tỏa được những gì mình đang gánh chịu vào lúc này.
Tuy trong quan trường Vương Tử Quân có nhiều bạn, càng có nhiều cấp bước theo sát bên cạnh, thế nhưng nếu nói muốn mở rộng lòng để trút bỏ tâm tư, căn bản lại không có người nào. Cũng không phải nói những người này không đáng tín nhiệm, bên cạnh hắn không thiếu người trung thành và tận tâm, thế nhưng những sự việc như vậy nên đặt trong lòng tự mình lo nghĩ mà thôi.
"Hừ, cứ để cho bọn họ thích làm gì thì làm!" Vương Tử Quân chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn khẽ thở ra một hơi. Hắn chậm rãi đứng lên, đi ra mở cửa sổ.
Từng cơn gió nhẹ thổi vào phòng, bầu không khí mát mẻ làm cho hắn cảm thấy tâm tình bình tĩnh hơn. Hắn đứng trên lầu nhìn bao quát cả khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, nơi đây có nhiều người liên tục ra vào, có không ít người dừng lại bên cạnh xe hoặc bồn hoa trò chuyện với nhau.
Vương Tử Quân đều không biết đại đa số những người kia, tuy hắn đã công tác ở đây được hơn nửa năm, thế nhưng đơn vị trong ủy ban nhân dân tỉnh là quá nhiều, hắn nhớ được một phần thì đã là quá tốt rồi.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị kéo màn cửa thì một chiếc xe chậm rãi chạy đến.
Xe dừng lại, Thịnh Giáp Thành tươi cười xuống xe. Khi Thịnh Giáp Thành đi ra thì có nhiều người vốn đang bận rộn nhanh chóng tiến lên nghênh đón.
Tuy Vương Tử Quân không nghe được âm thanh thế nhưng cũng thấy đám người kia tươi cười như hoa vây quanh người Thịnh Giáp Thành.
Thịnh Giáp Thành nở nụ cười vui vẻ, liên tục bắt tay từng người, thỉnh thoảng cũng vỗ vỗ vai vài người, làm cho đám người kia cảm thấy rất vui vẻ. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Thịnh Giáp Thành, hắn chậm rãi đóng cửa lại.
Vương Tử Quân lại ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc, hắn viết một chữ Thịnh khá lớn trên bản nháp củaminhf, sau đó lại dùng mực bôi đi. Hắn vừa buông bút thì có tiếng gõ cửa vang lên.