Mạc lão gia tử ra đi giống như một tiếng sấm vang vọng giữa đất trời. Mặc dù những năm qua hình bóng ông cụ đã nhạt nhòa trong mắt bao người, thế nhưng vẫn là một cựu chiến binh có nhiều cống hiến cho đất nước, điều này vĩnh viễn không có người quên.
Khi tang lễ của Mạc lão gia tử đang được tổ chức thì ở tỉnh Mật Đông lại có vài người có ánh mắt nhìn rất xa.
Trong phòng làm việc của mình, Hà Kiến Chương với mái tóc hoa râm đang ghi chép gì đó. Từ sau khi trở thành phó chủ tịch thường vụ tỉnh thì có nhiều người khuyên Hà Kiến Chương nên đi nhuộm tóc, thế nhưng Hà Kiến Chương từ chối ngay. Lý do của hắn đưa ra cũng rất cứng, tôi tiến lên làm phó chủ tịch thường vụ với nhiệm vụ chủ yếu là thực hiện công tác, mái tóc hoa râm cũng không là vấn đề, tóc đen hay trắng không liên quan đến phương diện có làm được việc hay không.
Mặc dù kể cả Vương Tử Quân cảm thấy sự cố chấp của Hà Kiến Chương không quá tốt, thế nhưng cũng không ai can thiệp, đành phải để mặc hắn. Thế nhưng hành vi này của hắn lại làm cho ủy ban nhân dân tỉnh có một phong cảnh khác biệt.
- Chủ tịch Hà, đây là báo cáo mà ngài cần. Trương Tề Bảo đi đến đưa một phần văn kiện cho Hà Kiến Chương.
Hà Kiến Chương tiếp nhận văn kiện nhìn thoáng qua, hai hàng chân mày chợt nhíu lại: - Xem ra không trị các khu quy hoạch ở Mật Đông là không được.
Trương Tề Bảo không nói gì, hắn ngồi xuống đối diện với Hà Kiến Chương, gương mặt có vài phần kính sợ.
- Đúng rồi, tiền đã đưa sang thành phố Rừng Mật chưa? Bây giờ phương diện xây dựng các hạng mục đại hội thể dục thể thao thế nào rồi? Tôi đã nói với anh rồi, anh nhất định phải nói rõ ràng với chủ tịch Hải Bác của thành phố Rừng Mật, dù thế nào thì năm nay cũng phải hoàn công các công trình của đại hội thể dục thể thao. Hà Kiến Chương gãi gãi đầu rồi nói tiếp: - Hai ngày nay chủ tịch Vương không có mặt, tôi cảm thấy chuyện gì cũng lộn xộn cả lên.
Trương Tề Bảo cũng có cảm giác này. Hắn là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, hắn cần phải có năng lực xử lý hết những việc vặt, thế nhưng chủ tịch Vương đi thì hắn luôn cảm thấy không yên lòng, khá bừa bãi.
- Vừa rồi tôi thấy chủ tịch trên chương trình thời sự, bộ dạng của anh ấy không được tốt lắm. Trương Tề Bảo trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói với Hà Kiến Chương.
Hà Kiến Chương gật đầu nói: - Ôi, có thể không đau xót được sao? Nói thật thì ông cụ ra đi có hơi gấp, dù thế nào cũng phải để qua năm mới tốt.
Hà Kiến Chương cảm khái tất nhiên chỉ là thuộc về mình, vì không ai có thể khống chế được cuộc sống của mình kéo dài thêm. Trương Tề Bảo tất nhiên biết rõ vì sao Hà Kiến Chương lại cảm khái như vậy.
Rất nhiều chuyện người còn thì còn nhân tình, người đi thì tất cả biến mất. Sắp tới sẽ tuyển cử ở hội đồng nhân dân, đây hầu như là tình huống mấu chốt của chủ tịch Vương. Mạc lão gia tử đã nhiều năm không lên tiếng xen vào chính trị, thế nhưng chỉ cần Mạc lão gia tử ngồi đó, dù là kẻ nào cũng không thể không coi trọng.
Không ngờ sự việc thường phát triển không như mong muốn, khi Vương Tử Quân rơi vào hoàn cảnh khó khăn gian nan nhất thì Mạc lão gia tử lại lặng lẽ ra đi, làm cho người ta căn bản không kịp chuẩn bị tâm lý.
- Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, những ngày tới chúng ta nên cố gắng duy trì công tác là được.
Trương Tề Bảo khẽ gật đầu, hắn lấy từ trong cặp ra vài văn kiện đưa cho Hà Kiến Chương: - Chủ tịch Hà, đây là những vấn đề được phản ánh gần đây, anh ký tên qua một chút.
Khi Hà Kiến Chương và Trương Tề Bảo đang bàn luận về Vương Tử Quân, lúc này trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương, tiếng nhạc buồn mà long trọng liên tục vang lên. Lúc này có nhiều lãnh đạo quốc gia xuất hiện trên tivi, mọi người đều tỏ ra rất đau buồn.
Trên màn hình tivi là hình ảnh quan tài được quấn quốc kỳ, hình ảnh này làm cho người ta nghĩ đến phương diện ông cụ đã chinh chiến cả đời.
Sầm Vật Cương nhìn hình ảnh trên tivi mà khóe miệng không khỏi có chút run rẩy, tuy lão và Mạc lão gia tử căn bản không có giao tình, thế nhưng bây giờ cũng rất đau thương với sự ra đi của ông cụ.
Nhưng ánh mắt của Sầm Vật Cương nhanh chóng bị hấp dẫn bởi hình bóng của Vương Tử Quân đứng trong nhóm gia quyến. Lúc này Vương Tử Quân mặc tây trang đen, nhìn qua căn bản là cao ngất thẳng thớm.
Vương Tử Quân đứng trong nhóm gia quyến, đang chậm rãi bắt tay với Lâm Trạch Viễn, sau đó đứng bên cạnh Lâm Trạch Viễn. Tuy chỉ đứng bên cạnh thế nhưng Lâm Trạch Viễn căn bản không áp chế được phong thái của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân hình như có hơi gầy đi, Sầm Vật Cương nghĩ đến một Vương Tử Quân cả ngày mỉm cười tủm tỉm, thế là trong lòng xuất hiện nỗi khổ riêng. Lão tán thưởng thật lòng với Vương Tử Quân, đáng tiếc là vận mệnh trêu người, lão đã là người tọa trấn Mật Đông, sao có thể để cho một vị cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi cực kỳ có cá tính chạy đến chia cắt, cân đối quyền lực, giảm bớt thanh danh địa vị của mình được?
Trong mắt Sầm Vật Cương thì Vương Tử Quân là người có năng lực, có khả năng, hơn nữa tầm mắt khoáng đạt. Mỗi khi có hạng mục công tác nào đó đến giai đoạn khó khăn, không chờ lão mở hội nghị thường ủy nghiên cứu đã phát hiện Vương Tử Quân nhanh chân đến trước, dùng một phương pháp cực kỳ hữu dụng để xử lý vấn đề. Một người có trình độ như vậy giống như bóng ma luôn rình rập trong lòng Sầm Vật Cương, đến nỗi Sầm Vật Cương cảm thấy khi đối mật với Vương Tử Quân thì mình trở nên trong suốt như thủy tinh. Dù là lão dùng âm mưu hay dương mưu thì căn bản không có bất kỳ chỗ nào để trốn tránh hay che giấu với Vương Tử Quân.
Một núi không thể có hai hổ, Sầm Vật Cương tự nhận mình không phải là người lòng dạ hẹp hòi, thế nhưng nếu có một trợ thủ quá mạnh như vậy thì dù là ai cũng không vui sướng.
Vương Tử Quân căn bản là rất tốt, thế nhưng lại không tương đồng với ý kiến của mình.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Sầm Vật Cương lại đưa mắt nhìn về phía tivi. Nhưng hình ảnh của Vương Tử Quân đã không còn, bản tin về lễ tang của Mạc lão gia tử cũng sắp kết thúc.
Sầm Vật Cương tắt tivi đi, lão nằm trên ghế sa lông, một lát sau mới thở dài một tiếng.
Sầm Vật Cương đi ra khỏi phòng xép, lão ngồi xuống chiếc ghế lãnh đạo trong phòng làm việc, sau đó mới khẽ thở ra một hơi.
Sầm Vật Cương nhìn Vi Yến Qui đi theo thư ký vào phòng, lão đứng lên nói: - Bí thư Vi đến đấy à, mời anh ngồi.
Trên mặt Vi Yến Qui là nụ cười nhàn nhạt, lão đi đến ngồi xuống rồi nói với Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, vừa rồi tôi nghe nói tối qua ngài ngủ rất khuya, như vậy rõ ràng là không được. Công tác thường làm không hết, ngài chính là định hải thần châm của tỉnh Mật Đông, nếu như ngài không ngủ ngon sẽ làm ảnh hưởng đến tính tích cực của các đồng chí khác.