- Chủ tịch Chu rất quen thuộc với ngài, muốn đến thăm hỏi ngài một chút, tôi cảm thấy chủ tịch Chu là lãnh đạo thượng cấp, không bằng lúc dùng cơm ngài lộ mặt một chút, không biết ngài có thời gian hay không? Tiết Xuyên Cường mở miệng rất hay, biểu hiện hỏi xem Vương Tử Quân có thời gian rảnh hay không, thực tế lại khép kín tất cả con đường từ chối của Vương Tử Quân. Vương Tử Quân suy xét về lời nói của Tiết Xuyên Cường, sau đó lại càng có cái nhìn về người này. Hắn cảm thấy Tiết Xuyên Cường căn bản là người có bản lĩnh, thế nhưng tính nết lại không kiên định.
Vương Tử Quân thậm chí có thể nghĩ rằng phương diện chủ tịch Chu muốn gặp mình nhất định có sự giúp đỡ của Tiết Xuyên Cường. Lúc này sở dĩ Tiết Xuyên Cường làm như vậy chính là muốn hòa tan quan hệ với mình.
- Được rồi, anh liên lạc nói thời gian và địa điểm với Hiểu Bạch, khi đó tôi sẽ đi qua. Vương Tử Quân sảng khoái đồng ý lời nói của Tiết Xuyên Cường.
Dù sao thì Tiết Xuyên Cường cũng là thường ủy tỉnh ủy, có một sự giúp đỡ cũng tốt hơn có một người phản đối, hơn nữa đó cũng chỉ là một bữa cơm, cũng không có gì làm hùng mạnh thêm cho Tiết Xuyên Cường.
- Chủ tịch Vương, bây giờ chủ tịch Chu đang nghỉ ngơi trong khách sạn, tôi đã rời khỏi khu văn phòng, hay là tôi đến đón ngài, nếu không ngài lại bị việc khác quấn lấy người. Tiết Xuyên Cường nói đến đây thì cũng không chờ Vương Tử Quân trả lời, hắn cười nói: - Ngài là người bận rộn, tôi cũng chỉ có thể mạo phạm mà thôi, năm phút sau tôi sẽ đến bắt cóc ngài.
Tiết Xuyên Cường không biết có ai ở trong phòng làm việc của Vương Tử Quân hay không, thế nhưng người này đến thực tế chính là cho mọi người thấy một thái độ, dù có chút thấp kém cũng phải biểu hiện ra ngoài sự thân cận với Vương Tử Quân.
Nói là năm phút nhưng chỉ ba bốn phút sau thì Tiết Xuyên Cường đã gõ cửa đi vào. Hắn nở nụ cười nhìn Vương Tử Quân rồi nói: - Chủ tịch Vương, hôm nay tôi làm phiền ngài một chút. Chủ tịch Chu rất quen thuộc với ngài, ngài ra tay thì chỉ sợ công tác của tôi sẽ thoải mái vượt qua kiểm tra.
- Chủ tịch Xuyên Cường quá khiêm tốn rồi, tổ chức biết rõ công tác của anh, cán bộ quần chúng cũng thấy rõ ràng. Cho dù nói hai chữ vĩ đại thì cũng có vài phần uất ức cho anh. Theo tôi thấy nên cho ra một phần thưởng đặc biệt với anh mới phù hợp. Vương Tử Quân đặt văn kiện trong tay lên mặt bàn, sau đó cười nói với Tiết Xuyên Cường.
Lời khích lệ của Vương Tử Quân làm cho tâm tình của Tiết Xuyên Cường tối sầm lại, hắn bây giờ cũng không muốn nhận sự khích lệ của Vương Tử Quân, mà muốn tìm được sự thân cận. Vừa rồi Vương Tử Quân nói ra những lời mà ai cũng thích nghe, thế nhưng như vậy lại quá khách khí. Vậy khách khí là gì? Nhìn từ bản chất thì căn bản là bất hòa.
Trên quan trường vĩnh viễn không cần khờ dại cho rằng khách khí với người khác là chuyện tốt, khách khí của một người đối với một người khác có hai loại khả năng: Một là tình cảm kém; hai là không phải người của mình. Đứng từ góc độ của Tiết Xuyên Cường thì tất nhiên hy vọng mình và chủ tịch Vương thêm thân cận, dù sao chỉ có như vậy thì hắn mới có được một phần trợ lực.
Nhưng lúc này Tiết Xuyên Cường cũng không phàn nàn gì cả, hắn biết rõ sở dĩ xuất hiện tình huống thế này thì nguyên nhân cũng là từ mình mà ra. Trước đó hắn dù không cho ra hành vi bỏ đá xuống giếng với Vương Tử Quân, thế nhưng ít nhất thì phản ứng của hắn cũng không phải là người lòng dạ ngay thẳng, quang minh chính đại. Xem ra sau này dù la bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng phải nhớ kỹ một câu, đó là ở trong quan trường không nên đứng sai vị trí, cũng không nên nói sai lời, làm sai việc.
Vấn đề là chính mình không cùng chung hoạn nạn với Vương Tử Quân, thế nên bây giờ Vương Tử Quân không biểu hiện thân cận với mình cũng là quá bình thường.
Tiết Xuyên Cường biết rõ những gì mình nên làm vào lúc này chính là tìm mọi biện pháp tu bổ quan hệ với Vương Tử Quân. Có một số việc cố gắng một chút vẫn mạnh hơn không cố gắng, hơn nữa lúc này Tiết Xuyên Cường thật sự có ý nghĩ như vậy.
Sau khi nói thêm hai câu với Tiết Xuyên Cường, Vương Tử Quân được Tiết Xuyên Cường và Trương Tề Bảo vây quanh đi xuống lầu. Khi hắn chuẩn bị lên xe thì Vi Yến Qui chợt đi đến.
Vi Yến Qui là người ở trong khu văn phòng thường ủy, khả năng gặp mặt người này là không lớn. Khi Vương Tử Quân nhìn thấy Vi Yến Qui, lúc này Vi Yến Qui cũng thấy mặt Vương Tử Quân.
Nếu so sánh với bộ dạng tươi trẻ hăng hái một tháng trước thì bây giờ Vi Yến Qui căn bản là già nua đi thấy rõ. Sau lưng Vi Yến Qui vẫn là thư ký đi theo, thế nhưng tình hình của Vi Yến Qui bây giờ lại có vài phần thê lương so với Vương Tử Quân.
Vi Yến Qui cũng có chút bất ngờ khi đụng mặt Vương Tử Quân. Lần này lão đến văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh chỉ là có một việc cần phải phối hợp. Nếu là trước kia thì những chuyện thế này chỉ cần lão gọi điện thoại là được, nhưng bây giờ lão lại phải tự mình đi đến, điều này làm cho Vi Yến Qui cảm thấy rất phẫn nộ.
Nhưng phẫn nộ cũng không giải quyết được vấn đề, nếu như Vi Yến Qui vẫn tiếp tục ở lại Mật Đông, chỉ có thể chậm rãi rơi vào hoàn cảnh thế này mà thôi. Bây giờ không chỉ là lão, những người khác cũng hiểu rõ hướng đi của lão, thế nhưng công tác thì không thể không làm, vì vậy dù có ngột ngạt vẫn phải đi sang bên này một chuyến.
- Chào bí thư Vi. Vương Tử Quân khẽ cười với Vi Yến Qui, sau đó nhiệt tình mở miệng chào hỏi.
Vi Yến Qui nhìn Vương Tử Quân đưa tay ra, lão có chút sững sốt, thế nhưng tu luyện nhiều năm làm cho lão phải đưa bàn tay ra bắt chặt tay Vương Tử Quân.
- Chào chủ tịch Vương, anh đi ra ngoài sao? Vi Yến Qui tuy cố gắng làm cho biểu hiện của mình cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng lời nói ra khỏi miệng vẫn không thể không có vài phần mất tự nhiên.
Vương Tử Quân cười cười khẽ nói: - Tôi cùng chủ tịch Tiết đi ra ngoài làm chút chuyện.
Sau khi đối thoại đơn giản thì Vương Tử Quân và Tiết Xuyên Cường cùng nhau lên xe. Trước đó Tiết Xuyên Cường giống như sợ tị hiềm mà căn bản không nói ra nửa lời với Vi Yến Qui.
Vi Yến Qui nhìn bộ dạng xuân phong đắc ý của Vương Tử Quân, trong lòng thật sự cảm khái. Có câu thắng làm vua thua làm giặc, nếu như người thắng là Vi Yến Qui, như vậy tình cảnh của Vương Tử Quân bây giờ phải là của Vi Yến Qui.
- Cậu biết hôm nay bên phía mặt trận tổ quốc có chuyện gì không? Vi Yến Qui có chút cảm khái, sau đó dùng giọng tùy ý hỏi thư ký của mình.
Thư ký của Vi Yến Qui là người có ánh mắt tinh anh, hắn biết rõ tình huống này lãnh đạo của mình tuyệt đối là không vui, thế nên lên tiếng: - Nghe nói hôm nay chủ tịch Chu của mặt trận tổ quốc trung ương đến tỉnh Mật Đông kiểm tra công tác.
Thư ký mặc dù nói không nhiều nhưng lại làm cho lòng phẫn nộ của Vi Yến Qui tăng tiến. Cho đến nay mặt trận tổ quốc đều nằm trong tầm phân công quản lý của lão, trước kia chủ tịch Chu đến tỉnh Mật Đông thì đều là lão được Tiết Xuyên Cường mời đến dự họp.