Từ khi tiến vào trong quan trường đến nay thì Văn Thành Đồ luôn có một cảm nhận rất sâu, đó chính là không nên biểu hiện quá mức thông minh trước mặt bạn đồng hành, không nên biết trước tất cả, như vậy sẽ là cố gắng bộc lộ tài năng. Ngược lại thì anh nên an phận công tác, như vậy sẽ dễ dàng có được hảo cảm từ người khác. Vì thế hắn luôn có gương mặt cực kỳ hòa khí, nhuệ khí thường bỏ trong lồng ngực, hơn nữa cố gắng làm cho chính mình là một người cực kỳ thực tiễn trong quan trường.
Sau khi nghe Uông Thanh Minh nói xong những lời này thì khóe mắt Văn Thành Đồ có chút tự đắc, hắn cười nói: - Trưởng phòng Uông, ý kiến của anh là rất tốt, tôi không có ý kiến.
Uông Thanh Minh cười ha hả trước lời khích lệ của Văn Thành Đồ: - Bí thư Văn, chuyện này tôi không dám kiêu ngạo kể công, đây là bí thư Sầm suy xét, là lãnh đạo nhìn xa trông rộng, thế nhưng những người làm thủ hạ như chúng ta cảm thấy thoải mái hơn.
Sau khi nghe Uông Thanh Minh dùng bốn chữ nhìn xa trông rộng để tán thưởng Sầm Vật Cương, khóe mắt Văn Thành Đồ chợt nhảy lên, nhưng sau đó hắn cười nói: - Đúng vậy, tôi đến Mật Đông những ngày qua cũng có cảm nhận nhiều lợi ích có được dưới sự lãnh đạo của bí thư Sầm, có một lãnh đạo như vậy thật sự là quá có phúc.
- Ha ha ha, bí thư Văn, tôi nhất định sẽ truyền đạt những lời của anh cho bí thư Sầm, tôi tin tưởng bí thư Sầm nghe xong sẽ rất vui mừng. Uông Thanh Minh mỉm cười nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói: - Bí thư Văn, tôi cảm thấy bây giờ Mật Đông chúng ta đang có cơ hội tốt. Anh nhìn vào phương diện phân phối ban ngành của chúng ta mà xem, nhìn từ phương diện lực chiến đấu, các tỉnh thành chung quanh cũng khó thể nào so sánh được.
- Điều này là đương nhiên. Văn Thành Đồ vẫn nói với vẻ mặt ôn hòa, vẫn mỉm cười vui vẻ nghênh đón lời nói của Uông Thanh Minh.
Uông Thanh Minh nhìn gương mặt bình tĩnh của Văn Thành Đồ, lời nói đến bên miệng lại vô thức quay về.
Uông Thanh Minh là một vị trưởng phòng tổ chức có tư cách cao vời ở Mật Đông, tất nhiên sẽ cực kỳ mất hứng với phương diện Văn Thành Đồ đi xuống chiếm chỗ của mình. Dù thế nào thì Văn Thành Đồ cũng là người chiếm mất vị trí của hắn. Nếu như không phải người này chen ngang, bây giờ Uông Thanh Minh hắn phải là lãnh đạo hàng thứ ba trong tỉnh, Văn Thành Đồ xuất hiện thì có nghĩa là Uông Thanh Minh thất bại.
Tuy Uông Thanh Minh cảm thấy thất lạc nhưng cũng biết chuyện này căn bản là Sầm Vật Cương cũng không thể nào đạt được ước nguyện. Vì vậy mà cảm giác phiền não ứ đọng cũng dần phai nhạt, hắn luôn cố gắng điều chỉnh tâm tính, bày ra vị trí chính đáng của mình.
Không ngờ Văn Thành Đồ này không những không an phận thủ thường, cố gắng ẩn nhẫn, ngược lại còn có ý muốn thôn tính. Người này đưa tay ra muốn níu kéo vài phần quyền lực của mình, đúng là quá tham lam.
Uông Thanh Minh muốn lợi dụng thời cơ này để nói vài lời đâm chọc Văn Thành Đồ, để cho Văn Thành Đồ chú ý một chút. Thế nhưng phản ứng của Văn Thành Đồ lại làm cho Uông Thanh Minh thu hồi tâm tư tranh chấp này của mình.
Tranh chấp như vậy căn bản là một hành động ngây thơ đối với những quan viên trưởng thành chính trị, đặc biệt là nói hai câu thì hết giận, ngoài miệng thì vui vẻ nhưng trình độ của bản thân lại giảm xuống.
- Tôi tin tưởng dưới sự dẫn dắt của hai vị lãnh đạo đứng đầu, Mật Đông chúng ta sẽ càng ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn. Vì thay đổi kế hoạch nên lời nói của Uông Thanh Minh giống như pha trò.
Văn Thành Đồ tuy không muốn pha trò nhưng lúc này cũng chỉ nói theo Uông Thanh Minh: - Tôi cũng nghĩ là như vậy, tương lai chắc chắn sẽ phát triển rất nhanh.
Văn Thành Đồ thầm nở nụ cười, Uông Thanh Minh anh có quan hệ với Vương Tử Quân, trong quan trường Mật Đông ai mà không biết? Lúc này mở miệng hát ca tụng hai vị lãnh đạo đứng đầu, không phải là nói lời vô dụng sao?
Tuy Văn Thành Đồ cảm thấy buồn cười thế nhưng dù thế nào cũng phải hùa theo, nếu không thì căn bản không quá tốt.
VÌ không hài lòng với nhau nên Văn Thành Đồ căn bản không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với Uông Thanh Minh. Nhưng lúc này tinh thần của Uông Thanh Minh rất tỉnh táo, hắn lôi kéo Văn Thành Đồ bàn một chút về phương diện phát triển của Mật Đông, sau đó mới nói lời cáo từ.
Văn Thành Đồ nhìn Uông Thanh Minh bỏ đi mà không khỏi nhíu mày. Mặc dù Uông Thanh Minh đến thì hắn đã chuẩn bị đầy đủ, thế nhưng không nghĩ rằng người kia đến nhanh như vậy.
Sáng sớm hôm nay Văn Thành Đồ đã được xem qua bài báo của Vương Tử Quân, sau khi nhìn thấy bài báo kia thì hắn biết sự việc thoát khỏi phạm vi khống chế của mình. Sau khi đọc bài báo này xong thì Sầm Vật Cương có thể là cứng nhắc không thông qua, cũng có thể bùng lên một tình huống đối kháng với Vương Tử Quân.
Dù là ai thắng ai thua trong đối kháng kia thì Văn Thành Đồ vẫn rất thích nó được diễn ra. Nhưng hắn lại có chút hoài nghi về việc Sầm Vật Cương có chịu đối kháng với Vương Tử Quân vào lúc này hay không.
Văn Thành Đồ căn bản khá hiểu rõ về Sầm Vật Cương, biết rõ người này nhiều chuyện tỏ ra cứng nhắc, thậm chí có thể nói là không chịu cúi người. Thế nhưng nếu so sánh với những phương diện đó thì Sầm Vật Cương lại là người cực kỳ thông minh, cũng là người thức thời, nếu như một sự việc không có chỗ tốt gì cho mình, thậm chí còn ảnh hưởng đến lợi ích của mình, như vậy Sầm Vật Cương nhất định sẽ không bao giờ cho ra hành vi làm tổn hại lợi ích của người mà bất lợi cho chính mình.
Nếu tiến hành cạnh tranh lần đầu tiên với Vương Tử Quân ở phương diện nhân sự, như vậy tuyệt đối không phù hợp với lợi ích của Sầm Vật Cương. Nếu thắng thì Sầm Vật Cương cũng không có thêm được bao nhiêu quyền lợi, đơn giản là đẩy mạnh sự trung thành của người chung quanh với mình; nhưng nếu như vậy cũng làm cho các mối quan hệ phía Vương Tử Quân đông cứng lại; Nếu thất bại thì sự cạnh tranh của Phùng Vũ Trách ở vị trí bí thư thị ủy Thanh Chuyên sẽ là đả kích cực kỳ lớn cho Sầm Vật Cương.
Phùng Vũ Trách là người công tác nhiều năm ở Mật Đông, có những mối quan hệ rộng rãi, căn bản càng là người hiểu rõ công tác ở Thanh Chuyên. Người này ở trên vị trí chủ tịch thành phố Thanh Chuyên có ưu thế của riêng mình, cũng là nhân tố không thể không suy xét. Sau khi suy xét những phương diện này thì Sầm Vật Cương sao có thể vì một thắng lợi không có ý nghĩa mà tiến hành đối kháng với Vương Tử Quân?
Sầm Vật Cương căn bản cảm thấy vị trí bí thư thị ủy Thanh Chuyên không đáng là gì, dù sao năm xưa khi Đường Chấn Huy còn là chủ tịch tỉnh, lão còn có thể thoải mái giao thành phố Kim Hà cho Đường Chấn Huy.
"Xem ra chính mình đã tính sai, không ngờ Vương Tử Quân dám làm như vậy!" Văn Thành Đồ thở dài rồi chán chường dựa lưng lên mặt ghế, ngón tay liên tục gãi lên đầu. Một hành vi như vậy đối với một người như hắn căn bản không phải là bình thường. Thế nhưng có một nghiên cứu cho rằng khi một người cảm thấy cực kỳ vui mừng hoặc khốn khổ thì sẽ có nhiều hành vi thất thố, thế nên Văn Thành Đồ cũng tha thứ cho hành vi hiện tại của mình.
Những ngày này có thể nói là Phùng Vũ Trách cực kỳ bận rộn, phương diện đường cao tốc được phê duyệt làm cho hắn liên tục chạy qua chạy lại giữa ủy ban cải cách và thành phố Thanh Chuyên.
Phùng Vũ Trách căn bản có ý nghĩ của riêng mình ở phương diện bí thư thị ủy, thế nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi. Lúc này người nắm giữa đại cục là chủ tịch Vương và bí thư Sầm, dù mình có không cam lòng thì được gì? Làm sao? Đề bạt giống như một miếng cao su, kết quả cuối cùng sẽ là gì? Quyền lực sẽ bị ai vân vê? Hắn ngoài phương diện tâm phiền ý loạn chờ đợi kết quả, căn bản không làm gì hơn được.