Vương Tử Quân biết bây giờ Lâm Dĩnh Nhi đang dạy học, thế nhưng dạy cái gì thì hắn không hiểu rõ.
- Em không phải sẽ là cô chủ nhiệm đấy chứ? Không biết vì sao Vương Tử Quân lại nghĩ đến bộ dạng Lâm Dĩnh Nhi cầm thước dạy học, thế là không khỏi mở miệng trêu đùa.
- Anh đúng là không ra gì, chỉ biết giễu cợt em. Lâm Dĩnh Nhi giả vờ tức giận đâm vài cái vào ngực Vương Tử Quân, sau đó không khỏi dùng giọng đắc ý nói: - Em là nhân viên quản lý thư viện, mới nhận công tác mà em đã nổi tiếng, căn bản được nhiều lãnh đạo khen ngợi là không màng danh lợi.
- Mẹ của em nói công tác này rất tốt, có thể có nhiều thời gian cho Tiểu Nha Nhi, nhưng chỉ có bố em là hừ một tiếng, căn bản là rất bất mãn. Lâm Dĩnh Nhi nói làm cho Vương Tử Quân không khỏi sờ lên mũi của mình, hắn biết có lẽ bí thư Lâm lại đang oán giận mình.
Hai người trò chuyện với nhau, sắc trời dần tối. Lâm Dĩnh Nhi đứng lên khỏi lòng Vương Tử Quân, sau đó nàng nhanh chóng nổi lửa nấu cơm. Vương Tử Quân cũng đi xuống nhà bếp hỗ trợ, hai người bận rộn một lúc thì bốn món ăn được dọn lên mặt bàn.
Vương Tử Quân đưa đũa kẹp một miếng thịt bỏ vào miệng rồi nhai nuốt như sói như hổ, điều này không khỏi làm cho Lâm Dĩnh Nhi nhớ đến khoảng thời gian tốt đẹp trước kia, hai mắt không khỏi đầy nước mắt, nàng dùng giọng cực kỳ cảm khái nói: - Tử Quân, anh làm quan nhưng em cảm thấy không làm thì hay hơn, nếu anh có cuộc sống bình thường thì sẽ làm cho người ta rất hâm mộ.
- Ngày hôm qua em có nghe bố nói anh công tác rất tốt ở Mật Đông, thế nhưng cũng không nên cố chấp ở hội nghị thường ủy để phát sinh tình cảnh như lúc này. Lâm Dĩnh Nhi thu dọn bát đũa rồi không khỏi nói với Vương Tử Quân.
Một đêm mưa tất nhiên là vui mừng vô hạn, Vương Tử Quân nằm trên giường, trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Tuy hôm qua Lâm Dĩnh Nhi nói không quá nhiều với hắn, thế nhưng hắn vẫn có thể căn cứ vào đó để biết được thái độ của Lâm Trạch Viễn với mình.
Nói tóm lại thì Lâm Trạch Viễn vẫn có giúp đỡ mình ở sự kiện này, thế nhưng chính Lâm Trạch Viễn cũng có cái nhìn không tốt về mình trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy trước đó.
Biết đâu lãnh đạo thượng cấp để mình làm cấp phó của Sầm Vật Cương, chính là muốn mình giấu tài, an tâm chờ đợi sẽ có ngày nào đó trong tương lai tiến lên thi triển thủ đoạn? Bây giờ nghĩ lại thì thấy khi đó mình có chút xúc động. Nhưng Vương Tử Quân căn bản không hối hận, hắn ngồi trên vị trí chủ tịch tỉnh, nếu hắn muốn làm một chính khách thuận lợi, sẽ không bao giờ lên tiếng đón tiếp các vấn đề ở khắp nơi. Dù chỉ là một chút hy vọng thì hắn cũng tình nguyện dấn thân vào chốn nước sôi lửa bỏng, có thể cứng rắn ra tay, vì hạnh phúc của nhân dân Mật Đông, cũng vì muốn tô đậm vào bảng thành tích của mình.
Có lẽ đây là nguyên nhân mình là chính mình mà Lâm Trạch Viễn là Lâm Trạch Viễn, nếu như sự việc này đặt lên người Lâm Trạch Viễn, như vậy bí thư Lâm nhất định sẽ lui một bước, sau đó ra sức thúc đẩy chuyện này.
Trên quan trường dù là bất kỳ nhân vật nào cũng phải tiếp nhận vấn đề định vị, có vị trí cần anh dồn sức nhảy vọt, một dường hát vang tiến mạnh; có vị trí cần anh phải giấu tài, chậm rãi chờ thời cơ mà tiến lên. Khi anh cần phải ra tay, nếu như anh không xông lên được thì anh bị gọi là vô năng, khó thay đổi thế sự; nhưng khi cần anh giấu tài, anh lại tỏ ra không chịu cô đơn, kiêu ngạo tiến lên, sẽ được nhận định là chưa trưởng thành, không biết nặng nhẹ, ước lượng không tốt.
Đây rốt cuộc là sự khác biệt về cá tính, mình và Lâm Trạch Viễn cho đến bây giờ vẫn còn chưa vượt qua sự chênh lệch như vậy.
- Anh đúng là quá lười, sao còn chưa dậy nữa? Mau ra ăn cơm thôi. Lâm Dĩnh Nhi mặc tạp dề đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, nàng bắt đầu chụp lấy lỗ tai của hắn rồi khẽ nói.
Lâm Dĩnh Nhi có dáng người xinh xắn nhỏ nhắn, lúc này quấn tạp đề làm cho người ta sinh ra cảm giác như một người hầu. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng yêu kiều của Lâm Dĩnh Nhi, không khỏi nghĩ đến tình cảnh lửa nóng hôm qua, thế là không nhịn được kéo nàng lên giường.
- Anh đúng là quá xấu xa, lát nữa em còn phải đi làm. Tuy Lâm Dĩnh Nhi lên tiếng kháng cự thế nhưng hai bàn tay lại ôm lấy cổ của Vương Tử Quân.
...
Mưa thu gột rửa phố phường làm cho không gian thêm sạch sẽ hơn, khi trời mời mịt như mây ở thủ đô cũng đã trở nên nhẹ nhàng khoan khoái hơn.
Vương Tử Quân cảm nhận được bầu không khí nhẹ nhàng khoan khoái, tâm tình của hắn tốt hơn vài phần, hắn ngồi trên xe mà ngón tay khẽ gõ lên hai chân của mình.
- Đi tìm giám đốc Loan. Khi xe chuẩn bị rẽ ở một ngã tư thì Vương Tử Quân khẽ nói với Triệu Hiểu Bạch ở phía trước.
Triệu Hiểu Bạch có chút sững sốt, thế nhưng hắn vẫn nói một câu với lái xe, sau đó xe nhanh chóng đổi hướng.
Khi xe của Vương Tử Quân dừng lại ở địa điểm nói chuyện hôm qua, lúc này thấy nhóm người Loan Quách Quân đang trò chuyện với ai đó ở bãi đậu xe, Loan Quách Quân căn bản chỉ là người đứng bên cạnh, người được vây quanh chính là Trần Vũ Tường của tỉnh Tây Tường.
Trần Vũ Tường đứng đó và bùng phát ra khí thế áp bức người khác, hắn đang đứng chính giữa cười hì hì nghe mọi người nói chuyện, thỉnh thoảng còn nói ra vài ý nghĩ của mình.
Vương Tử Quân đi đến làm cho Trần Vũ Tường có chút sững sốt, khi hắn nghĩ Vương Tử Quân có nên đến hay không, không ngờ Vương Tử Quân lại đến thật.
- Chào chủ tịch Trần, con người của tôi trước nay không thích làm việc bỏ lỡ giữa chừng. Vương Tử Quân bắt tay Trần Vũ Tường rồi khẽ cười nói.
Trần Vũ Tường cũng không vì lời nói của Vương Tử Quân mà tức giận, hắn nở nụ cười cực kỳ phong độ nói: - Chủ tịch Tử Quân, tuy không thả lỏng tinh thần là tốt, tôi cũng đồng ý, thế nhưng đôi khi chúng ta nên cho ra quyết định, nên học được phương diện nắm và bỏ.
- Tôi không thích hương vị của loại rượu cam lòng, thế nhưng tôi lại cực kỳ tán thưởng hai chữ cam lòng, chỉ có bỏ mới có thể nắm được.
Vương Tử Quân biết rõ lời nói của Trần Vũ Tường cũng không phải hoàn toàn bất lợi cho mình, hắn cười nói với Trần Vũ Tường: - Cám ơn chủ tịch Trần chỉ điểm, sau này kính mong ngài chỉ giáo nhiều hơn.
Hai người trò chuyện với nhau mà cảm thấy rất thoải mái. Đúng lúc này không biết là ai lên tiếng, sau đó đoàn người đi về phía phòng họp.
Hội nghị lần này mở ra hơn một giờ, chủ yếu là nói về quá trình khảo sát của công ty LiSang. Mặc dù quá trình này là rất quan trọng, thế nhưng thực tế nên chọn nơi nào thì tất cả do phía công ty LiSang định đoạt, dù sao đây cũng là hạng mục của bọn họ cần đầu tư.
Vương Tử Quân rời khỏi phòng họp mà nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, thế nhưng Loan Quách Quân đứng bên cạnh hắn lại có chút tức giận: - Chủ tịch, tôi cảm thấy bọn họ sắp xếp như vậy là không công bằng, vì sao lại sắp xếp tỉnh Mật Đông chúng ta ở vị trí cuối cùng? Đây không phải là không cho chúng ta cơ hội sao?
Sắp xếp hành trình khảo sát lần này theo biện pháp bài trừ, chỉ cần công ty LiSang chọn địa phương nào, như vậy địa phương đó sẽ có hạng mục, không cần tiếp tục khảo sát nữa. Khốn nổi Mật Đông lại bị xếp vào vị trí cuối cùng.