- Chào lão lãnh đạo. Đồ Phấn Đấu thấy Trương Bản Tiến thì có chút do dự, sau đó tiến lên nói.
Trương Bản Tiến nhìn gương mặt vui tươi của Đồ Phấn Đấu, hắn không khỏi đưa tay ra nói: - Bí thư Đồ, anh đến tỉnh công tác sao?
- À, bí thư gọi điện thoại cho tôi đến một chuyến, vưa đúng lúc tôi có hạng mục công tác cần báo cáo. Đồ Phấn Đấu nói đến Sầm Vật Cương thì rất dõng dạc, giống như chỉ một cách xưng hô như vậy đã kéo mối quan hệ giữa hắn và bí thư Sầm cực kỳ thân cận.
Trương Bản Tiến cười cười, hắn cảm nhận được chút đắc ý của Đồ Phấn Đấu khi nhắc đến Sầm Vật Cương. Trước kia hắn sẽ không thoải mái vì sự đắc ý này của Đồ Phấn Đấu, nhưng bây giờ thời gian dần trôi qua, hắn đã quá quen với điều này rồi.
- Vậy thì anh phải nhanh chân lên.
- Lão lãnh đạo, tôi nghe nói trước đó vài ngày ngài có về thành phố Linh Long. Ngài không thể làm như vậy được, ngài là lão lãnh đạo của tôi, nếu ngay cả phương diện tiếp đãi ngài mà tôi còn làm không tốt, sau này người ta sẽ nói Đồ Phấn Đấu tôi không hiểu chuyện.
Sau khi ha hả nói hai câu với Đồ Phấn Đấu, Trương Bản Tiến tách ra, nhóm người sau lưng Đồ Phấn Đấu cũng chỉ khẽ cười cười mà không nói lời nào.
Trong nhóm người kia lại có hai người mà trước kia Trương Bản Tiến tự tay đề bạt lên.
- Này, nghe nói trước đó vài ngày cậu có về quê, thế sao cậu không nói với anh một tiếng? Đồ Phấn Đấu đi vào trong phòng làm việc của thư ký Sầm Vật Cương, nụ cười trên mặt cực kỳ sáng lạn.
Viên thư ký cười cười nói: - Bí thư Đồ, tôi về nhà cũng không lâu, ngài lại đang bận rộn như vậy, thế nên tôi cũng không dám quấy rầy ngài.
- Cậu rõ ràng là coi anh là người ngoài, anh nói cho cậu biết, hành vi này của cậu phải bị phạt. Thế này nhé, tối nay chờ bí thư Sầm nghỉ làm, anh và cậu uống vài ly mới được. Đồ Phấn Đấu khẽ vỗ hai cái lên vai của viên thư ký rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói.
Thư ký nhìn bộ dạng của Đồ Phấn Đấu, hắn không khỏi cười nói: - Nếu như bí thư Sầm không có hoạt động gì, tôi và chủ tịch sẽ uống vài ly.
Hai chữ chủ tịch làm cho Đồ Phấn Đấu cảm thấy có chút sững sốt, sau đó hắn nhanh chóng cười ha hả, tiếng cười cao hơn vài phần.
- Bí thư Văn iờ đang ở trong phòng, bí thư Đồ chờ một chút Thư ký cũng không chờ Đồ Phấn Đấu lên tiếng hỏi, hắn nhanh chóng giới thiệu tình huống cho Sầm Vật Cương, cuối cùng có chút do dự: - Bí thư Đồ, hôm nay anh gặp bí thư Sầm phải chú ý một chút, vì hình như tâm tình của bí thư không được tốt cho lắm.
- Có phải là người kia lại làm cho bí thư mất vui không? Hừ, theo tôi thì bí thư quá khoan hồng độ lượng, nếu như là tôi... Đồ Phấn Đấu nuốt nửa lời sau vào trong bụng, thế nhưng viên kinh tế có thể đoán được tâm tư của hắn.
Viên thư ký nghĩ đến biểu hiện có một không hai của Đồ Phấn Đấu ở thành phố Linh Long mà không khỏi cười cười, thế nhưng hắn lại có ý nghĩ khác, đó chính là người kia cũng không dễ đối phó như vậy. Mặc dù anh ta đến Mật Đông chưa được hai năm, thế nhưng vị trí của người này đã vững bền hơn chủ tịch Đường Chấn Huy năm xưa, rất nhiều sự việc mà bí thư Sầm không thể không chú ý đến ý nghĩ của người này.
Cửa phòng của bí thư Sầm mở ra, thư ký nhanh chóng tiến lên, Đồ Phấn Đấu biết rõ có lẽ là bí thư Văn Thành Đồ đã đi ra, thế nên nhanh chóng đi ra cửa.
- Bí thư Văn. Khi Văn Thành Đồ vừa mới bước qua thì Đồ Phấn Đấu trầm giọng chào hỏi.
Văn Thành Đồ đang cúi đầu suy nghĩ, lúc này nghe thấy Đồ Phấn Đấu chào hỏi thì mới ngẩng đầu lên. Hắn nhìn gương mặt tươi cười vui vẻ của Đồ Phấn Đấu, vẻ mặt có chút biến đổi, nhưng sau đó lại cười nói: - Bí thư Đồ, năm mới thế nào rồi? Lúc này trong phòng của bí thư Sầm không có ai, anh chờ chút rồi đi qua thôi.
- Cảm tạ bí thư Văn đã quan tâm, tết năm nay rất vui. Đồ Phấn Đấu rất cung kính với Văn Thành Đồ, tuy hắn không biết Văn Thành Đồ cho mình được bao nhiêu trợ giúp, thế nhưng khi mà Vương Tử Quân có ý muốn đánh lên đầu thành phố Linh Long, Văn Thành Đồ vẫn là một người trợ giúp rất lớn, thế nên cũng không thể nào bỏ qua được.
- À, năm mới vui vẻ là quá tốt rồi. Văn Thành Đồ giống như cảm khái nói một câu, sau đó tiến về phía trước.
"Năm mới vui vẻ là tốt rồi, như vậy là có ý gì? Không phải đang tung hỏa mù sao?" Đồ Phấn Đấu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, thế nhưng hắn cũng không nói ra nghi vấn của mình. Khi hắn cảm thấy gương mặt của Văn Thành Đồ căn bản là không quá nóng sốt, hắn chợt nghe thấy Văn Thành Đồ nói: - Phấn Đấu, lát nữa anh đến phòng làm việc của tôi một lát.
Sau khi nghe Văn Thành Đồ phân phó như vậy thì Đồ Phấn Đấu mới cảm thấy yên tâm, thầm nghĩ vừa rồi rõ ràng là mình quá lo lắng. Có lẽ là bí thư Văn nghe được vài chuyện gì đó ở phòng làm việc của bí thư Sầm, thế nên đang phiền lòng mà thôi.
- Bí thư Đồ, bí thư Sầm mời ngài vào. Thư ký lúc này vừa đúng lúc đi ra khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương, khi thấy Đồ Phấn Đấu đứng ngoài cửa thì khẽ nói.
Đồ Phấn Đấu nhanh chóng đi theo thư ký vào trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương. Lúc này Sầm Vật Cương đang đứng bên cạnh cửa sổ ngắm cảnh, khi Đồ Phấn Đấu đi vào thì đối diện với bóng lưng của Sầm Vật Cương. Hình thể của Sầm Vật Cương cũng không quá cao, thế nhưng trong mắt Đồ Phấn Đấu thì bí thư Sầm căn bản lại có hương vị cao lớn hùng dũng.
Đồ Phấn Đấu do dự giây lát rồi đứng yên tại chỗ, căn bản không lên tiếng nói chuyện với Sầm Vật Cương.
Tình huống như thế này rất khó khăn, nếu như anh đến tìm gặp lãnh đạo, thế nhưng lãnh đạo chỉ có thể đưa bóng lưng cho anh xem, như vậy ít nhất nói rõ lãnh đạo không xem anh ra gì, nếu không vì sao lại dùng lễ nghi này đối với anh? Mặc dù chỉ là hai phút thế nhưng Đồ Phấn Đấu luống cuống đứng nơi đó cảm giác giống như một năm trôi qua.
Đồ Phấn Đấu nhìn bóng lưng của Sầm Vật Cương, hắn không khỏi cảm giác như mình vừa học được rất nhiều thứ, sau này khi mình gặp mặt hạ cấp thì có thể sử dụng tư thái này.
- Phấn Đấu, tết nhất thế nào? Sầm Vật Cương xoay người lại, câu hỏi đầu tiên căn bản giống như của Văn Thành Đồ, điều này không khỏi làm cho Đồ Phấn Đấu có chút kinh hoảng.
Đồ Phấn Đấu nhìn gương mặt tươi cười của Sầm Vật Cương, hắn không khỏi thầm oán một câu, thế là cảm giác kinh hoảng tan biến sạch sẽ. Hắn cười ha hả nói: - Tôi được nhờ phúc của bí thư mà tết năm nay khá vui vẻ, tôi cùng vợ con đi thăm người nhà, rất thoải mái tự tại.
- Như vậy là quá tốt rồi. Sầm Vật Cương giống như có chú cảm khái, lão chỉ xuống ghế sa lông nói: - Đến chỗ của tôi sao lại khách khí như vậy? Mời anh ngồi, chúng ta tâm sự một chút.
Sau khi Sầm Vật Cương ngồi xuống thì Đồ Phấn Đấu mới dám ngồi xuống ghế. Khi hắn chuẩn bị báo cáo cho Sầm Vật Cương về tình hình xây dựng ở thành phố Linh Long, lúc này chợt nghe Sầm Vật Cương nói: - Phấn Đấu, năm nay thành phố Linh Long của anh có kế hoạch gì không?