Bí Thư Trùng Sinh

Chương 246

Xe chạy như bay, Thái Thần Bân lái chiếc Santana, trên đường từ thành phố Hồng Ngọc về huyện Lô Bắc, Thái Thần Bân đưa mắt nhìn Vương Tử Quân cúi đầu trầm tư, hắn không khỏi sinh ra vài ý nghĩ.

Thái Thần Bân là lái xe của Vương Tử Quân, hắn có thể biết được bí thư Vương công tác cũng không dễ dàng gì. Lãnh đạo từ một vị phó chủ tịch tạm giữ chức bình thường cứ phát triển liên tục đến bây giờ là vị thường ủy xếp hàng thứ năm, mà lực ảnh hưởng của bí thư Vương lại chỉ xếp sau bí thư Hầu và chủ tịch Lưu, điều này làm hắn thật sự khắc sâu những thủ đoạn công tác của bí thư Vương.

Trước kia khi Vương Tử Quân còn là phó chủ tịch huyện, không có mấy người chạy đến lôi kéo làm quen với Thái Thần Bân, nhưng bây giờ thì xưa không bằng nay, thật sự khác biệt quá lớn. Dù là sáng sớm cũng có người chạy đến làm quen với Thái Thần Bân, dùng nó để đạt đến mục đích tiếp cận bí thư Vương. Tất nhiên hắn cũng hiểu đạo đối nhân xử thế, những gì nên tránh thì tránh, nên trốn thì trốn. Hắn biết rõ càng là lúc này thì mình càng phải nghiêm chỉnh, cần phải quản lý thật chặt cái miệng của mình, đôi tay của mình, nếu so sánh với đám người nịnh nọt kia thì bí thư Vương mới chính là người quan trọng nhất của mình.

Thái Thần Bân đang suy nghĩ điều gì, tất nhiên Vương Tử Quân sẽ không thể biết được, hắn lúc này cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn muốn tìm một chốn nghĩ ngơi, cũng không muốn làm gì cả.

Hoặc là hắn quay về huyện đến tổ ấm nhỏ của Y Phong, phủ lên người một chiếc chăn mỏng, ngủ một giấc thật no say, ngủ đến ngày mai, đến lúc đó nha đầu kia sẽ gọi mình dậy ăn cơm.

Trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, thế là khóe miệng Vương Tử Quân không khỏi lộ ra nụ cười thản nhiên, mối quan hệ giữa hắn và Y Phong ngày càng tăng tiến, mỗi ngày được nhìn thấy bộ dạng ngây thơ đáng yêu của nàng làm hắn cảm thấy trong lòng rất vui.

- Tút, tút, tút!

Chuông điện thoại di động vang lên, Vương Tử Quân nhíu mày, hắn lấy điện thoại ra xem.

- Chào anh, tôi là Vương Tử Quân. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Vương Tử Quân nhìn lướt qua dãy số trên điện thoại rồi khẽ nói.

Đầu dây bên kia không nói gì, nhưng sau đó là vài tiếng thở dốc dồn dập vang lên, Vương Tử Quân nghe thấy tiếng thở dốc như vậy thì nói:

- Có chuyện gì anh cứ từ từ nói, nếu như còn chưa suy xét thấu đáo thì chút nữa gọi điện thoại lại.

- Anh...Anh là Vương Tử Quân sao?

Một giọng nữ dịu dàng yếu ớt vang lên trong điện thoại, khi âm thanh này vang lên thì còn có mang theo chút run rẩy, nhưng nghe vào trong tai người lại giống như một trái lê vừa hái xuống từ trên cành, giống như chỉ cần khẽ dùng móng tay cào nhẹ cũng làm cho chất lỏng ngọt ngào chảy ra ngoài.

Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại mà cảm thấy mình có hơi run rẩy, hắn không khỏi giữ thật chặt lấy điện thoại, thiếu chút nữa thì làm rơi điện thoại xuống đất.

Âm thanh này cực kỳ quen thuộc, đã theo Vương Tử Quân biết bao nhiêu mùa mưa nắng, chưa lúc này hắn không nhớ đến nó, vĩnh viễn sẽ không thể nào quên được. Hắn nghe thấy giọng nói này mà giống như nhớ về ngôi nhà kiếp trước của mình ở xã Yên Chi Nam, nơi đó có hình bóng của một người phụ nữ hiền lành dịu dàng, nàng luôn chờ mình, một người chồng bình lặng.

Vương Tử Quân vốn cho rằng lúc này mình đã đi trên một con đường khác, vốn cho rằng mình sẽ quên hết tất cả quá khứ, nhưng bây giờ hắn nghe thấy âm thanh kia, hắn chợt ý thức được thật ra tất cả quên lãng, tất cả mọi thứ chỉ là mình tự dối lừa chính mình. Nhiều năm sống bên nhau giống như những hình ảnh khó thể phai mờ, nó giống như khắc sâu vào trong tim, khắc cốt ghi tâm, là một dấu ấn cực kỳ sâu đậm trong tâm hồn.

" Cô ấy nghĩ thế nào mà gọi điện thoại cho mình? "

Vương Tử Quân trầm ngâm trong khoảnh khắc, hắn cố gắng khắc chế tâm tình của mình, một lúc sau hắn mới dùng giọng ôn hòa nói với đầu dây bên kia:

- Phải, tôi chính là Vương Tử Quân.

- Anh là bạn thân của Tôn Khải có phải không? Tôn Khải...Anh Tôn Khải đã xảy ra chuyện, anh ấy nói tôi điện thoại cho anh.

Một giọng điệu có hơi lộn xộn từ đầu dây bên kia truyền đến, Vương Tử Quân hầu như chỉ sau nháy mắt đã biết cô gái kia đang khóc.

" Ai làm cho nàng khóc? Cái gì làm cho nàng khóc? Chẳng lẽ là vì Tôn Khải? Tôn Khải thì thế nào? "

Trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ, tuy cảm thấy mình không nên như vậy, nhưng vừa nghĩ đến tình huống nàng khóc vì Tôn Khải, Vương Tử Quân vẫn cảm thấy có chút ê ẩm trong lòng theo bản năng.

Chẳng lẽ đàn ông đều là như vậy, ăn trong chén nhưng ngồi trong nồi?

- Tôn Khải đánh nhau với người ta, bị cảnh sát mang đi.

Cô gái kia dần bình tĩnh trở lại, lời nói cũng có trật tự hơn.

Tôn Khải đánh nhau và bị cảnh sát mang đi, đây đối với Vương Tử Quân thì chẳng phải là chuyện gì lớn. Trong ký ức của hắn thì đây không phải là lần đầu tiên Tôn Khải đánh nhau, nhưng mỗi lần bị cảnh sát mang đi, không phải vài ngày sau lại trở về bình an vô sự sao?

- Không có gì, cô đừng quá lo lắng.

Vương Tử Quân nở nụ cười khổ sở, sau đó hắn thản nhiên nói.

Cô gái ở đầu dây bên kia do dự mãi, cuối cùng vẫn lên tiếng:

- Không phải, lần này là mười tên cảnh sát đưa Tôn Khải đi, Tôn Khải đánh vỡ đầu người ta.

Vương Tử Quân biết rất rõ tính cách của các cô gái, hắn biết rõ đó là không có vấn đề gì, thế là kiên trì giải thích:

- Tôi nói Tôn Khải không có chuyện gì thì sẽ không có chuyện gì, cô cứ yên tâm, đừng khóc.

Cô gái kia vẫn tiếp tục không tin vào lời của Vương Tử Quân, thế là hắn lập tức tắt máy, hắn sợ tiếp tục nói chuyện với nàng thì tình cũ của mình sẽ lại ươm mầm phát triển....

Vương Tử Quân vừa đặt điện thoại xuống thì nhanh chóng gọi đi, lần này hắn gọi cho cục trưởng cục công an thành phố Giang Thị là Trương Tùng Niên, vì Trương Tùng Niên có thể tiến lên cũng là nhờ Vương Tử Quân, thế nên có quan hệ rất thân thiết với Vương gia.

Điện thoại vừa đổ chuông hai lượt thì bên trong đã vang lên âm thanh của Trương Tùng Niên, giọng điệu của Trương Tùng Niên vẫn cởi mở như trước:

- Ha ha, Tử Quân, đã lâu rồi cậu không gọi điện thoại cho tôi, có phải bây giờ chuyên chú vào nhân tình quá mức, thế cho nên ném người chú này lên chín tầng mây rồi sao?

Trương Tùng Niên thích nói đùa với Vương Tử Quân, đây cũng không phải vì hắn coi thường Vương Tử Quân, mà hắn đặt Vương Tử Quân lên vị trí đệ nhất mới đúng. Vương Tử Quân hàn huyên vài ba câu về việc nhà với Trương Tùng Niên, sau đó hắn mới đổi chủ đề:

- Chú Trương, cháu nghe nói một người bạn của cháu đánh nhau và bị bắt đi, chú có thể xem xét dùm cháu, xem có chuyện gì xảy ra không?

Ẩu đả đánh nhau đối với một vị cục trưởng cục công an như Trương Tùng Niên thì căn bản không tính là vấn đề lớn, hắn dùng giọng vui vẻ nói:

- Tử Quân, người ta nói vật hợp theo loài người hợp theo bầy, cá lớn tìm cá lớn, tôm tìm tôm, cậu cũng có bạn đánh nhau sao? Tôi còn tưởng rằng bạn của cậu cũng giống như cậu, cũng là một ông cụ non, cậu nói đi, tên của hắn là gì, tôi sẽ hỏi thăm.

Trương Tùng Niên nói, giọng điệu không quá quan tâm, mà Vương Tử Quân cũng không khách khí, hắn trực tiếp nói ra tên của Tôn Khải.

- Cậu nói đến Tôn Khải, có phải là cậu ấm của phó chủ tịch Tôn không?

Âm thanh của Trương Tùng Niên ở bên kia có chút biến đổi.

Vương Tử Quân nghe được âm thanh của Trương Tùng Niên thì không khỏi ý thức được sự việc không đơn giản như mình tưởng, nhưng vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi vẫn lên tiếng:

- Đúng là tiểu tử đó, là bạn học của cháu, có gì sao? Sự việc quá lớn sao?

Trương Tùng Niên ở đầu dây bên kia có chút trầm ngâm, sau đó hắn dùng giọng chăm chú nói:

- Không phải lớn mà là cực kỳ lớn, dù sự việc rất đơn giản nhưng người bị Tôn Khải đánh lại không bình thường, đối phương là Tôn Xương Hạo.

Trương Tùng Niên giống như sợ Vương Tử Quân không biết người này là ai, hắn cố gắng giải thích:

- Là trưởng tử của chủ tịch tỉnh, Tôn Xương Hạo.

Thật ra không cần Trương Tùng Niên giải thích thì Vương Tử Quân đã biết Tôn Xương Hạo là ai, trong tỉnh Chiết Giang này nếu muốn nói ai ăn chơi trác táng thì phải đề cập đến kẻ này, dù là kiếp trước hay kiếp này thì Vương Tử Quân cũng từng nghe nói về thành tích không mấy vẻ vang của đối phương.

Tôn Khải sao lại đánh vỡ đầu Tôn Xương Hạo? Vương Tử Quân thầm có chút nghi hoặc.

Trong tỉnh Chiết Giang nếu nói người nào đứng đầu thì đó là Lâm Trạch Viễn, nhưng dù là nói về quyền lợi hay lực ảnh hưởng thì chủ tịch Tôn Tiến Đông mới thật sự xứng đáng là nhân vật số một. Tôn Tiến Đông là một cán bộ bình thường từng bước tiên lên vị trí chủ tịch tỉnh Chiết Giang, có thể nói tỉnh Chiết Giang là căn cứ của chủ tịch Tôn, Lâm Trạch Viễn tuy thực lực siêu quần nhưng mới vào tỉnh Chiết Giang hơn một năm, cũng không hoàn toàn nắm được những quyền lợi mà mình nên có.

Điều này cũng không phải là thủ đoạn của Lâm Trạch Viễn có hơi kém, chẳng qua là thời gian của bí thư Lâm quá ít, muốn lấy lại quyền lợi của mình từ trong tay một vị cán bộ bản địa như Tôn Tiến Đông là dễ dàng sao?

Tôn Xương Hạo chính là đứa con độc nhất của Tôn Tiến Đông, có một người cha cường thế như vậy thì Tôn Xương Hạo thật sự là phát triển cực mạnh ở tỉnh Chiết Giang, cậu ấm này mở một công ty bao bì, hằng năm thu được những khoản tiền cực lớn.

Trong thành phố Giang Thị thì Tôn Xương Hạo trên cơ bản là con cua có thể bò ngang khắp nơi, Tôn Khải tuy cũng là một vị con nhà quan, nhưng nế so với Tôn Xương Hạo thì vẫn chênh lệch tương đối xa.

Nhưng Tôn Khải cũng không phải là một người bản tính lỗ mãng, hắn tuy cũng có chút quen biết với Tôn Xương Hạo, thế nhưng sao lại ra tay với Tôn Xương Hạo?

Vương Tử Quân trầm ngâm một lúc, cuối cùng hắn mới trầm giọng hỏi:

- Chú Trương, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

- Ôi, đúng là thanh niên, còn vì chuyện gì nữa? Nghe nói sự việc xảy ra trong quán rượu, hai bên vì tranh giành tình nhân mà sinh chuyện, ôi, phụ nữ đúng là kẻ gây họa. Tử Quân, cậu còn trẻ, sau này tương lai vô hạn, cũng không nên học tập những cậu trai không biết tiến bộ này, sốt ngày chỉ biết la cà rượu chè.

Trương Tùng Niên cũng thuận miệng lải nhải vài câu, đối với hắn thì một Vương Tử Quân luôn bình tĩnh quyết đoán mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với đám con nhà quan chỉ biết rượu chè bê tha kia.

Nếu như là bình thường thì Vương Tử Quân sẽ nhất định cảm ơn lời dạy bảo của chú Trương, nhưng lúc này nghe đến chuyện tranh giành tình nhân thì vương tử quân chợt cảm thấy thảm thiết. Điện thoại của nàng, bây giờ lại nghe thấy vì một cô gái, một suy đoán chợt bùng lên trong lòng hắn.

" Chẳng lẽ hai người kia đánh nhau đến mức đầu rơi máu chảy là vì nàng? "

Trong lòng chợt lóe lên ý nghĩ, Vương Tử Quân chợt cảm thấy không yên, hắn dùng giọng yết ớt hỏi:

- Chú Trương, chú có biết cô gái kia tên gì không?

- Tôi cũng không biết rõ, giống như gọi là...Là cái gì Liêu ấy nhỉ?

Trương Tùng Niên trầm ngâm một lát rồi nói.

- Có phải là Liêu An Như không?

Vương Tử Quân nắm chặt lấy điện thoại, hắn thật sự cảm thấy khó thể chờ đợi được, nhưng lúc này trong lòng hắn nặng nề như có một quả núi đang chèn ép.

- Đúng, chính là Liêu An Như, Tử Quân, cậu cũng quen biết cô gái này sao?

Trương Tùng Niên trầm ngâm một lát rồi giọng điệu cũng trở nên trầm thấp:

- Tử Quân, chuyện này cậu tốt nhất không nên chen vào, Tôn Xương Hạo đã bắn tiếng, muốn sửa trị Tôn Khải thật mạnh. Không những cục công an thành phố, dù là cục công an tỉnh cũng bị điều động, chỉ sợ sự việc lần này không đơn giản như vậy.

Vương Tử Quân tất nhiên hiểu ý nghĩ lời nói của Trương Tùng Niên, Tôn Tiến Đông phát triển nhiều năm trong tỉnh Chiết Giang, bộ hạ có vây cánh rộng khắp các tầng chính quyền ở Chiết Giang, Tôn Xương Hạo muốn ra tay với ai thì không biết sẽ có bao nhiêu người theo lời hành động. Nếu hắn trộn lẫn vào vụ này, sợ rằng sẽ không tốt, giống như quấn rối lên người mình.

Nhưng chuyện này hắn có thể không quản sao?

Liêu An Như, Vương Tử Quân thì thào một lần cái tên mãi chôn sâu trong ký ức, sau đó hắn dùng giọng không cam lòng hỏi:

- Chú Trương, nếu Tôn Khải đã bị thuộc hạ của người bắt lại, vậy thì mong ngài quan tâm một chút, chuyện này tôi sẽ xử lý.

Trương Tùng Niên bên kia không nói gì nữa, nhưng sau khi đồng ý yêu cầu của Vương Tử Quân thì hắn vẫn nhắc nhở:

- Tử Quân, có một số việc cậu không nên tự chủ trương, tốt nhất nên thương lượng với bố cậu một chút.

Vương Tử Quân khẽ cúp điện thoại, hắn trầm ngâm trong nháy mắt rồi cho Thái Thần Bân lái xe đuổi theo Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân ở phía trươc, hắn nói đơn giản nhà có việc cần xử lý, sau đó để cho Thái Thần Bân chạy như bay về phía thành phố Giang Thị.

Khi thân mình đang ở trong quan trường thi Vương Tử Quân hầu như có thêm nhiều cảm ngộ với quan hệ nhân tình, có rất nhiều mối quan hệ cần phải kinh doanh. Giống như cái kết của ông chủ mỏ than Trần Lưu Căn, đánh mạt chược sẽ không tung bài ra trước, uống rượu không uống trước, rửa chân không ngâm nước. Chỉ cần anh hiểu nguyên lý của sự ẩn giấu, anh sẽ không quá biểu hiện hơn người, đó cũng là một cách bảo vệ chính mình. Vương Tử Quân cẩn thận suy xét một phen, sau đó cảm thấy lời nói của Trần Lưu Căn cũng không phải không có lý.

Xem ra sự việc liên quan đến Tôn Khải cũng chỉ có thể dựa vào quan hệ mà xử lý thôi.

Vương Tử Quân lật qua lật lại điện thoại trong tay, hắn trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn gọi điện thoại đi.

- Tút, tút, tút...

Những tiếng tút tút quen thuộc vang lên trong điện thoại, truyền vào trong tai Vương Tử Quân, nhưn trong lòng hắn có muôn vàn suy tư, hắn hy vọng đối phương tiếp điện thoại, nhưng lại chợt sinh ra chút sợ hãi khó hiểu.

- Anh là ai?

Một âm thanh mất kiên nhẫn chợt vang lên ở đầu dây bên kia. Vương Tử Quân nghe thấy âm thanh xa lạ này thì chợt ngẩn ngơ một chút, trong lòng chợt bùng lên cảm giác thoải mái, nhưng sau đó lại có chút thất lạc.

- Thật xin lỗi, tôi muốn tìm cô gái vừa gọi điện thoại cho mình.

Vương Tử Quân sau khi suy đoán được thân phận của đối phương thì dùng giọng khách khí nói.

- Đây là điện thoại công cộng, cô gái gọi điện thoại vừa rồi đã đi rồi, bây giờ thanh niên đúng là kỳ cục, nghĩ cho kỹ thì không hay hơn sao, đến khi nghĩ lại thì xong mất rồi, cậu gọi điện thoại thế nào mà để cô gái kia khóc lóc thảm thương, sướt mướt, đúng là...

Vương Tử Quân nói một tiếng cảm ơn rồi cúp điện thoại.

Ký ức nguyên thủy nhất nằm tận sâu trong não của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy người phụ nữ đã cùng mình đi trên đường đời vào kiếp trước, dù là lúc hắn chán nản nhất, khốn đốn nhất, khổ sở nhất thì nàng vẫn đi cùng bên cạnh. Nhưng hai bên lại có quan niệm cuộc sống khác biệt nhau, kinh nghiệm và khoảng cách khá khác biệt, thế cho nên nàng và hắn như tay phải và tay trái, không đến mức tim đập tai nóng nhưng lại gắn bó như môi với răng. Nhưng bác gái vừa rồi tiếp điện thoại có nói nàng khóc lót sướt mướt, vì sao trong lòng hắn lại cảm thấy có hơi nhói đau?

Chuyện cũ lãng mạn tươi đẹp và khốn khổ kiếp trước ở xã Yên Chi Nam giống như một âm thanh vang dội trên biển cả mênh mông, giống như đang nổi sóng trong lòng Vương Tử Quân, từng âm thanh vang lên rõ mồn một:

- Anh còn nhớ em không? Còn nhớ em không?
Bình Luận (0)
Comment