Hải Bác cười cười nói: - Ngôi sao nổi tiếng thì rất có lực ảnh hưởng, thế nhưng thành phố Rừng Mật chúng ta tổ chức tết Kim Hoa có phong cách riêng, thể hiện được văn hóa và hình tượng của Mật Đông, xem như là một điểm sáng. Hơn nữa tuyến trên sắp xếp như vậy là cũng có lý của nó, cũng đừng nên nói ra những lời hận trời trách đất như vậy.
- À, tôi biết rồi, thế nhưng khi nhìn bộ dạng của anh Cổ thành phố Linh Long, tôi cảm bản khó thể không tức giận được. Mã Vận Thành nói đến anh Cổ, đây chính là phó chủ tịch Cổ phụ trách công tác tết Kim Hoa ở thành phố Linh Long. Vì hai thành phố cạnh tranh lẫn nhau, thế nên hai người được phân công quản lý bên dưới cũng tranh đấu với nhau.
Hải Bác chỉ khẽ cười mà vẫn tiếp tục đi về phía trước.
- Chủ tịch, thành phố Rừng Mật chúng ta dù sao cũng là tỉnh thành, người đến thành phố chúng ta tương đối nhiều. Nhìn từ điều này thì thấy đám người bên kia dù thúc ngựa cũng không theo kịp. Tôi bây giờ đang lo lắng chỉ sợ số lãnh đạo tỉnh ủy đến bên này ít hơn số người đến bên thành phố Linh Long, như vậy chỉ sợ có chút khó coi... Mã Vận Thành lúng túng một lúc lâu cũng không nói thêm, vì ý nghĩ của hắn đã được nói ra cả rồi. Hắn tin tưởng với trí tuệ của chủ tịch Hải Bác thì căn bản không thể không hiểu mình đang định nói gì.
Mã Vận Thành lo lắng chuyện gì cũng chính là chuyện mà Hải Bác đang lo lắng. Theo hắn được biết thì tối qua đã có vài thường ủy tỉnh ủy đến thành phố Linh Long, nếu như hôm nay bên này chỉ có chủ tịch Vương và chủ tịch Hà, như vậy thì bầu không khí vẫn có chút quạnh quẽ.
Nếu so sánh với phương diện thành phố Rừng Mật mất mặt, như vậy thì chủ tịch Vương mất mặt càng khó chịu hơn, dù sao thì chủ tịch Vương cũng là người chủ trì hội trường ở thành phố Rừng Mật, nếu mọi người đều chạy hết đến thành phố Linh Long, như vậy ý nghĩa của nó là gì thì ai cũng có thể nhìn ra được.
Hy vọng lần này căn bản không nên quá khó chịu.
Hải Bác thầm cầu nguyện, sau đó hắn vung tay lên nói: - Rèn sắt cần phải đúng lúc còn nóng, chúng ta cũng nên làm tốt tất cả, thực hiện tốt bản chức của mình, còn những thứ khác cũng không nên quan tâm.
Mã Vận Thành khẽ gật đầu, vừa rồi hắn chỉ nói ra chút lo lắng của mình, còn chuyện giải quyết thì cấp bậc của hắn còn chưa đủ.
Đúng vào lúc này thì điện thoại của Hải Bác chợt vang lên, hắn cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, người gọi đến là phó thư ký trưởng Trần Tĩnh Nhiên của văn phòng thị ủy, hắn nghe máy: - Thư ký trưởng Trần, có chuyện gì sao?
- Chủ tịch Hải, ngài đang ở nơi nào, có thể quay về thị ủy một chuyến được không? Trần Tĩnh Nhiên vừa thấy Hải Bác nghe máy thì nói như súng máy.
Hải Bác có chút sững sốt, hắn lập tức nói: - Tôi đang ở quảng trường tết Kim Hoa, có chuyện gì sao?
- Bí thư Kim bây giờ đang nổi giận, điều này... Trần Tĩnh Nhiên nói một nửa thì không nói thêm.
Hải Bác biết rõ tính tình của Kim Chính Thiện, bình thường thì bí thư Kim nhìn có vẻ tùy tiện, thế nhưng lại là người tâm tư nhẵn nhụi, người bên dưới rất sợ bí thư Kim nổi giận, vì khi đó không ai dám khuyên điều gì cả. Trần Tĩnh Nhiên trước kia là thư ký của Kim Chính Thiện, bây giờ là phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy, là người tương đối thân cận của Kim Chính Thiện, bây giờ Trần Tĩnh Nhiên cũng không dám khuyên, chỉ sợ là Kim Chính Thiện đã thật sự nổi giận.
Chuyện gì xảy ra vậy? Hải Bác trầm ngâm giây lát rồi hỏi.
- Chủ tịch, vừa rồi bí thư Kim có đi tìm trưởng phòng Xà, muốn mời trưởng phòng Xà cùng tham gia chủ trì chương trình của tết Kim Hoa, thế nhưng trưởng phòng Xà nói phía thành phố Linh Long không có kinh nghiệm tổ chức những sự kiện này, căn bản là phải đến thành phố Linh Long chỉ đạo công tác.
Hải Bác nghe xong những lời của Trần Tĩnh Nhiên thì cũng có chút không thoải mái, thầm nghĩ Xà Lê Hoa này đúng là chỉ biết giả vờ mà thôi.
Trước kia khi mà thành phố Rừng Mật và phòng tuyên truyền của Xà Lê Hoa cùng nhau tổ chức sự kiện tết Kim Hoa, trưởng phòng Xà căn bản đều đến tham gia từ rất sớm, hơn nữa nắm lấy tất cả danh tiếng. Bây giờ dù có thêm thành phố Linh Long tổ chức sự kiện tết Kim Hoa, thế nhưng dù sao thì thành phố Rừng Mật cũng là địa phương chính thức, Xà Lê Hoa ở lại cũng là danh chính ngôn thuận.
Trong số các vị thường ủy tỉnh ủy thì Kim Chính Thiện còn có vị trí cao hơn cả Xà Lê Hoa, đừng nói là quyền lực thực tế là mạnh mẽ hơn. Lúc này Kim Chính Thiện chủ động đi tìm Xà Lê Hoa, như vậy căn bản đã là cực kỳ nể mặt.
Không ngờ Xà Lê Hoa lại không thèm nể mặt, điều này làm cho một người gần đây chú trọng sĩ diện như Kim Chính Thiện không thể không nổi giận.
Nhưng Xà Lê Hoa cũng không đáng trách ở sự kiện này, gần đây nàng luôn theo sát tiến độ của bí thư Sầm, bây giờ nàng căn bản không chịu ở lại phía sau.
- Được rồi, tôi sẽ quay về gặp bí thư Kim. Hải Bác đồng ý lời yêu cầu trợ giúp của Trần Tĩnh Nhiên.
Hải Bác đặt điện thoại xuống rồi nói với Mã Vận Thành ở bên cạnh: - Chủ tịch Mã, bây giờ anh theo sát các hạng mục công tác, bí thư bên kia có chút chuyện, tôi phải quay về một chút.
Mã Vận Thành há miệng nhưng vẫn phải nuốt những lời muốn nói vào bụng, chỉ tỏ thái độ với Hải Bác: - Chủ tịch cứ bận rộn đi, chỗ này đã có tôi lo.
Hải Bác ngồi vào trong xe cảm thấy cơ thể và đầu óc rất mệt mỏi, chẳng những mệt mỏi vì công tác tổ chức sự kiện tết Kim Hoa, căn bản còn mỏi mệt vì sinh thái chính trị của tỉnh Mật Đông vào lúc nà. Mối quan hệ giữa bí thư Sầm và chủ tịch Vương Tử Quân càng làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
Cho đến nay Hải Bác đều cực kỳ tán thưởng chủ tịch Vương, thế nhưng trong quan trường có một sự thật mà anh không thể không đối mặt, đó chính là phương diện xếp thành hàng. Trình tự học vấn của phương diện chọn đội ngũ này căn bản là rất sâu xa, người đi lại trong quan trường đều chú trọng sự kiện này, vì quan trường có nguy hiểm rất lớn, xếp hàng càng phải cực kỳ cẩn thận.
Thế nhưng anh không thể không đứng thành hàng, nếu như anh không tiến vào trong một hàng ngũ nào đó, như vậy thì nói cho tất cả mọi người biết mình là ngọn cỏ đầu tường đung đưa theo gió mạnh, căn bản không phù hợp với tất cả tình thế sinh thái quan trường, tất cả mọi người đều đề phòng và lo lắng anh làm hỏng chuyện của mình. Thế là kết quả xấu xuất hiện, anh căn bản là một người không ra thể thống gì, không ai nói giúp cho anh vào thời điểm quyết định, muốn làm gì cũng không thành, không có ai tình nguyện hợp tác với anh. Cuối cùng thì anh sẽ luân lạc đến một kết cục cực kỳ đáng buồn.
Nhưng phương diện đứng vào hàng ngũ trong quan trường cũng không nên quá khăng khăng một mực, khi mà chủ của anh bị điều động, khi đó sẽ có một triều đại mới, anh nên tự xử thế nào? Đây là một trong những phương diện phải suy xét, nhất định phải cố kỵ.
Hải Bác dùng sức lắc đầu, hắn nghĩ đến phương diện hai giờ nữa sẽ cử hành đại lễ tết Kim Hoa, thế là thầm nghĩ: - Tốt nhất cũng đừng nên quá khó coi.