Nếu so sánh với hội nghị thường ủy thì hội nghị dân chủ căn bản không nghiêm túc như vậy, thế nhưng đám người đi vào hội trường hội nghị dân chủ căn bản lại trò chuyện sang những chủ đề khác, giống như không biết đến chủ đề của hội nghị lần này.
Vương Tử Quân tươi cười đi vào trong phòng họp, hắn gật đầu với những người chào hỏi mình, sau đó ngồi xuống đúng vị trí. Đối diện phía bên kia là Văn Thành Đồ, khi Văn Thành Đồ nhìn thấy Vương Tử Quân thì cười chào hỏi: - Chủ tịch Vương, ly trà của anh rất đẹp.
- Là vợ tôi mới mua. Vương Tử Quân buông ly trà xuống rồi cười nói: - Nghe nói loại ly này có thể làm cho nước trà thơm ngon hơn, cũng không biết là thật hay giả.
Văn Thành Đồ nhìn gương mặt với nụ cười tủm tỉm của Vương Tử Quân mà căn bản cảm thấy không thoải mái. Nhưng khi nghĩ đến khả năng ẩn giấu không lộ ra ngoài của Vương Tử Quân, hắn thầm nghĩ chỉ sợ Vương Tử Quân biết được hội nghị hôm nay sắp bàn về vấn đề gì thì cũng không có chút biểu hiện mất hứng.
Thế là Văn Thành Đồ cười ha hả nói: - Hai ngày trước vợ tôi cũng có xem qua đoạn quảng cáo về ly trà này, mãi cổ động tôi mua một cái, thế nhưng lại bị tôi ngăn cản. Cũng chỉ là uống trà mà thôi, tôi cũng không chú ý như chủ tịch Vương.
- Bí thư nói rất đúng, thế nhưng ly trà này tốt xấu gì cũng là vợ tôi mua, mặc kệ có hiệu quả hay không thì tôi cũng sẽ sử dụng. Vương Tử Quân cười nhạt nói: - Tôi đã dùng vài ngày, đến bây giờ còn chưa cảm nhận được nói có gì khác biệt.
Hai người nói đùa vài câu rồi Sầm Vật Cương đi vào trong phòng. Lão ngồi xuống vị trí của mình, sau đó nói với mọi người: - Hôm nay chúng ta mở hội nghị dân chủ về cuộc sống, chủ yếu là trao đổi chút tư tưởng, có ai có ý kiến gì không đồng ý hoặc đề nghị gì khác, mọi người có thể nói ra. Tôi hy vọng thông qua hội nghị lần này để làm cho ban ngành chúng ta càng thêm có lực chiến đấu.
Sầm Vật Cương nói xong thì hội nghị dân chủ bắt đầu. Dưới sự chủ trì của Sầm Vật Cương, hội nghị được tiến hành đâu vào đấy, mới đó mà đã một giờ trôi qua.
Sau khi tổng kết hội nghị dân chủ cuộc sống lần này, Sầm Vật Cương nhìn về bốn phía rồi nói: - Các đồng chí lần này có ý kiến gì không, nếu như có ý kiến gì với tôi hay với đồng chí khác đều có thể nói ra. Có câu đèn không khơi khôngn sáng, nếu không nói thì không thể rõ ràng. Hôm nay chúng ta mở hội nghị dân chủ chính là vì giúp mọi người đưa ra những ý kiến với nhau.
Bầu không khí trong phòng có chút trầm mặc, giống như có nhiều người đang chờ đợi. Thế nhưng ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Vương Tử Quân.
Văn Thành Đồ đến lúc này cũng không nói gì, hắn mơ hồ có chút thất vọng. Xem ra chủ tịch Vương vẫn là người cực kỳ có uy tín, hắn rất muốn lên tiếng đầu tiên thế nhưn do dự giây lát rồi áp chế ý nghĩ của mình. Người đang ngồi đây có nhiều kể sốt ruột hơn cả mình, dựa vào cái gì mà Văn Thành Đồ mình phải nhảy ra, để bị súng bắn trúng chim đầu đàn? Thật sự là không hay.
Sự thật quả nhiên không làm cho Văn Thành Đồ thất vọng, khi hắn nhấc ly trà lên uống một ngụm thì chợt nghe bí thư ủy ban kỷ luật Khang Tắc Chính lên tiếng: - Chủ tịch Vương, tôi có chuyện cần chứng thực với ngài, nếu như ngài cảm thấy tôi đường đột, mong ngài thứ lỗi cho.
- Bí thư Khang, có vấn đề gì thì ngài cứ nói, chúng ta mở hội nghị lần này không phải là đẩy mạnh liên hệ với nhau sao? Vương Tử Quân cười rất thản nhiên giống như căn bản không biết Khang Tắc Chính muốn nói gì.
- Chủ tịch Vương, hai ngày trước tôi có nhận được một tấm hình, mời ngài xem qua một chút. Khang Tắc Chính nói rồi đưa tấm hình cho Vương Tử Quân, sau đó nói tiếp: - Tôi thật sự có chút hoang mang về nội dung của tấm hình, hoặc cũng có thể nói là khó tiếp nhận được. Trong mắt tôi thì đây là một chuyện hiểu lầm, vì thế cũng không xem nó ra gì.
- Nhưng sau đó tôi chợt phát hiện càng có nhiều người tin vào tấm hình này, trong cơ quan cũng có nhiều tin đồn không hay. Tôi cảm thấy như vậy là không tốt, vì thế mà muốn nói rõ với chủ tịch Vương. Tôi tin tưởng đúng là đúng mà sai thì là sai, mong ngài giải thích một chút cho những tin đồn kia căn bản không còn đất sống.
Vương Tử Quân nhìn qua tấm hình rồi cười nói: - Tôi còn không biết là người nào đang có mưu đồ xấu, tôi mong ban ngành công an vào điều tra cho thật kỹ, còn nội dung tấm ảnh này, căn bản chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
- Chủ tịch Vương, tôi cũng đã nhìn qua tấm ảnh này, thế nhưng tôi lại thấy hình như người trong tấm ảnh cũng không phải là đồng chí Tiểu Bắc có phải không? Cố Tắc Viêm thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì không khỏi cười lạnh, hắn mở miệng châm chọc.
Vương Tử Quân căn bản không quan tâm đến Cố Tắc Viêm, hắn cười ha hả nói: - Chủ tịch Cố có ánh mắt tinh tường, đây căn bản không phải là Tiểu Bắc nhà tôi.
- Người phụ nữ này là ai? Chủ tịch Vương có thể nói rõ cho chúng tôi biết được không? Con người của tôi tuy không được học quá cao, thế nhưng nhìn vào bộ dạng và tư thế của người phụ nữ kia với chủ tịch Vương, giống như cực kỳ có tình cảm. Cố Tắc Viêm bị Vương Tử Quân áp chế quá lâu, bây giờ mới tìm được điểm phát giận.
Vương Tử Quân vỗ tay thật mạnh lên mặt bàn rồi lớn tiếng quát: - Cố Tắc Viêm, mời anh chú ý lời nói và hành vi của mình. Anh không phải là du côn trên đường phố, nói chuyện phải chú ý đúng mực. Nếu không thì một người làm phó chủ tịch tỉnh như anh sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của cán bộ tỉnh Mật Đông.
- Chủ tịch Vương, tôi muốn hỏi anh, lời của tôi có gì là không đúng, có gì đáng cho anh thẹn quá hóa giận. Cố Tắc Viêm đứng lên cầm tấm ảnh nói: - Các vị nhìn mà xem, tuy người phụ nữ này bị che nửa mặt, thế nhưng có phải bộ dạng cực kỳ tình cảm hay không?
Cố Tắc Viêm nói câu này không khỏi làm cho những tiếng cười trầm thấp trong phòng sắp được bùng phát.
Gương mặt Vương Tử Quân trở nên âm trầm dưới những tiếng cười kia, Cố Tắc Viêm thì cảm thấy cực kỳ hưng phấn vì điều này, hắn vung tay đưa lên không trung rồi chậm rãi hạ xuống nói: - Các vị, chủ tịch Vương, con người của tôi trước nay nói thật lòng, kính mong các vị tha thứ. Nhưng tôi cảm thấy tình huống thực tế căn bản không khác gì những lời nói của tôi.
Cố Tắc Viêm còn chưa nói xong thì trong phòng vang lên những tiếng cười lớn.
Văn Thành Đồ nhìn tình cảnh trước mắt mà không khỏi sinh ra cảm giác phát tiết. Cho đến nay Vương Tử Quân vẫn luôn đè lên đầu hắn, tất nhiên hắn sẽ không cảm thấy vui vẻ gì với hiện tượng cực kỳ bực bội này.
Hôm nay Cố Tắc Viêm lên tiếng như vậy làm cho Văn Thành Đồ cảm thấy rất thoải mái. Xem ra Cố Tắc Viêm thật sự bị Vương Tử Quân áp chế quá ghê gớm, nếu không với kinh nghiệm chính trị của Cố Tắc Viêm, nào cho ra những lời nói bực tức như vậy?
Văn Thành Đồ thầm nghĩ như thế, hắn thầm hạ quyết tâm, căn bản không lên tiếng.
- Được rồi, yên tĩnh một chút. Sầm Vật Cương nhìn qua bốn phía rồi lạnh giọng nói: - Chủ tịch Cố, vừa rồi annh nói đúng hay sai thì có vài tình huống cần phải quan tâm, đó là lời nói phải đúng mực.
- Bí thư Sầm, vừa rồi tôi đã xin lỗi chủ tịch Vương, bây giờ tôi xin nhận lỗi, thật sự mong ngài tha thứ. Cố Tắc Viêm không coi lời phê bình của Sầm Vật Cương ra gì, hắn cảm thấy những lời như vậy là không có vấn đề.
Sầm Vật Cương không lên tiếng, hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, anh cảm thấy những gì Cố Tắc Viêm trả lời có thích hợp hay không? Nếu như không thì mong anh cho ra câu trả lời rõ ràng.
- Bí thư Sầm, vừa rồi tôi nổi giận chẳng qua là vì Cố Tắc Viêm mở miệng chưa đủ trưởng thành chính trị. Anh ấy là phó chủ tịch tỉnh Mật Đông, lại có thể như vậy được sao? Ít nhất cũng không phải cao thượng như vậy. Vương Tử Quân vẫn nói rất bình thản, hắn nhìn Sầm Vật Cương rồi nói tiếp: - Vốn chỉ là một sự kiện đơn giản, sao lại làm cho nó phức tạp như vậy? Được rồi, nếu như mọi người cần nói rõ tình huống, tôi sẽ nói cho rõ ràng.
Vương Tử Quân nói rồi cầm tấm ảnh lên: - Nhìn vào khung cảnh của tấm ảnh, rõ ràng là sau mười giờ tối ngày tết Kim Hoa, tôi còn nhớ rõ ràng như vậy cũng là vì có ấn tượng với tình huống này.
Vương Tử Quân nói đến đây thì vỗ bàn: - Bí thư Văn có lẽ chưa nhìn qua tấm ảnh này, nếu không sao không nhận ra con gái nhà mình? Khi đó tôi đi qua nơi này, vừa lúc thấy con gái của bí thư Văn và Lỗ Đỉnh Thành đang say xỉn đi ra khỏi quán rượu, tôi sợ cô ấy uống rượu say gặp nguy hiểm, thế cho nên mới kéo lên xe chở về nhà.
Vương Tử Quân nói làm cho bầu không khí trong phòng họp trở nên yên tĩnh, Văn Thành Đồ chợt đứng lên khỏi ghế, hắn cầm lấy tấm hình trong tay Vương Tử Quân rồi chú ý xem xét.