- Ôi, hai ngài thật sự là lãnh đạo ra tay có khác, hai người tìm được một khúc củi lớn như vậy sao? Ha ha, lần này chúng ta có thể tiến hành món nướng được rồi. Văn Ngư Nhi nói rồi quay san Mạc Tiểu Bắc đan thu soạn rau: - Chị Tiểu Bắc, chị cứ để rau cho mẹ em, em và chị nướng thịt.
Văn Ngư Nhi nói như vậy làm cho gương mặt Văn Thành Đồ chợt căng cứng: - Nha đầu kia, sao con lại xưng hô rối loạn như vậy?
- Làm sao chứ? Con và chị Tiểu Bắc nếu đứng cùng với nhau thì người ta sẽ nói hai người bằng tuổi, con không thể xưng hô để chị ấy già đi được. Ngài nói xem có đúng không, chú Vương? Văn Ngư Nhi làm mặt quỷ với Vương Tử Quân rồi nháy mắt ra hiệu nói.
Văn Thành Đồ căn bản nở nụ cười vì lời nói của con mình, thế là bầu không khí rất vui vẻ thoải mái.
Vương Tử Quân ngồi trên ghế sa lông nhìn Tần Hoài Chung ngồi đối diện với mình, lúc này Tần Hoài Chung đang báo cáo về tình hình phát triển kinh tế của thành phố Thanh Chuyên. Tần Hoài Chung có vẻ cực kỳ quen thuộc những con số này, thế cho nên mở miệng cực kỳ lưu loát.
Khi đường cao tốc gần được xây dựng xong, tốc độ phát triển của thành phố Thanh Chuyên ngày càng nhanh. Dù sao thì nơi này sản vật phong phú, có ưu thế về tài nguyên, rất nhiều xí nghiệp nhìn vào điều này, đầu tư nhiều vào thành phố Thanh Chuyên.
Vương Tử Quân căn bản rất thỏa mãn, sau khi hỏi vài vấn đề thì thảo luận vài câ với Tần Hoài Chung về đường đi kế tiếp của thành phố Thanh Chuyên. Khi mà Tần Hoài Chung tiếp xúc với Vương Tử Quân ngày càng nhiều thì nói chuyện cũng tùy tiện hơn vài phần.
- Chủ tịch Vương, thành phố Thanh Chuyên chúng tôi có niềm tin chỉ cần ba năm sẽ bước vào trong hàng ngũ hạng trung ở Mật Đông. Vì mục tiêu này mà chúng tôi đặc biệt cho ra một quy hoạch phát triển ba năm. Tần Hoài Chung nói ra vài nội dung quy hoạch, sau đó trầm giọng nói: - Chủ tịch Vương, lúc này trong tỉnh đang chuẩn bị cho nhiệm kỳ mới, không biết tỉnh ủy có điều chỉnh phạm vi lớn ở thành phố chúng tôi hay không? Bây giờ đang ở vào giai đoạn chuẩn bị cho nhiệm kỳ mới, nhân tâm có vài phần di động.
Năm nay thành phố Thanh Chuyên hầu như trở thành ngôi sao của tỉnh Mật Đông, tốc độ phát triển rất nhanh. Tần Hoài Chung cảm thấy Thanh Chuyên có thể vượt qua bất kỳ thành phố nào trong tỉnh, đặc biệt là ở phương diện xây dựng đô thị, hình tượng thành phố, thậm chí là địa vị của thành phố cũng tăng mạnh, thật sự là một năm biến đổi, hai năm biến dạng. Tần Hoài Chung có lý do để tin tưởng vào điều này, tiếng vọng của Tần Hoài Chung cũng rất cao. Thế nhưng bất đắc dĩ alf quan trường không phải là ý dân có thể nắm được, có được sự ủng hộ của nhân dân thì chưa chắc đã đạt được quan hàm cao. Nếu hắn không nói ra những thành tích của thành phố Thanh Chuyên với chủ tịch Vương, hắn có thể an tâm được sao?
Vương Tử Quân nhìn gương mặt của Tần Hoài Chung, hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ cười nói: - Hoài Chung, thành phố Thanh Chuyên các anh mới xây dựng ban ngành, thế nhưng trạng thái công tác là rất tốt. Tuyến tỉnh căn bản rất hài lòng với thành phố các anh, còn những chuyện khác thì liên quan đến suy xét của tổ chức, các anh nên làm tốt công tác của mình, có tình huống nào thì nhanh chóng liên hệ với chủ tịch Hà.
- Tút tút tút. Chuông điện thoại vang lên cắt đứt những lời trò chuyện của hai người, Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại, chợt nghe Sầm Vật Cương bên kia nói: - Chủ tịch Tử Quân, tôi là Sầm Vật Cương.
- Chào bí thư Sầm. Vương Tử Quân suy đoán mục đích Sầm Vật Cương gọi điện thoại cho mình, hắn khẽ cười nói.
- Chủ tịch Vương, không quấy rầy công tác của anh đấy chứ? Gần đây anh có bận rộn gì không? Nếu như không có việc gì, hai người chúng ta nên gặp mặt một chút, tôi có vài chuyện cần liên hệ với anh. Sầm Vật Cương nói rất bình thản, thế nhưng trong giọng nói có ẩn giấu vài phần uy nghiêm.
Vương Tử Quân nghe điện thoại của Sầm Vật Cương, hắn thầm suy đoán ý nghĩa cuộc điện thoại của người này. Hiện tại đang ở vào giai đoạn mấu chốt, chỉ sợ đối phương sẽ trao đổi vài ý kiến với mình về phương diện nhiệm kỳ mới.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Bí thư Sầm, nếu bây giờ ngài đang rảnh thì tôi sẽ đi qua ngay.
- À, chủ tịch Tử Quân, anh đến đi. Sầm Vật Cương nhàn nhạt nói một câu rồi cúp điện thoại.
Vương Tử Quân giữ chặt điện thoại trong tay, hắn nghĩ đến phương án mà Uông Thanh Minh đưa cho mình, phương án như vậy là không còn gì để nói. Hơn nữa hắn cũng có thể căn cứ vào điều này để ý thức được thái độ của Sầm Vật Cương.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, lúc này hắn ngẩng đầu lên và phát hiện Tần Hoài Chung đang lẳng lặng nhìn mình. Hắn chợt cười nói: - Hoài Chung, tôi đã hiểu rõ tình huống của các anh, bí thư Sầm gọi điện thoại cho tôi có chút việc, tôi cần phải đến trò chuyện với anh ấy một chút.
- Vâng, chủ tịch Vương. Tần Hoài Chung tuy rất muốn nói với Vương Tử Quân về phương diện nhiệm kỳ mới lần này có mang đến ảnh hưởng gì cho thành phố Thanh Chuyên hay không? Nhưng lúc này hai vị đầu sỏ trong tỉnh là Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân lại có chuyện cần gặp mặt nhau, hắn căn bản không thể nào ngăn cản được. Hơn nữa hắn còn có thể nhân cơ hội này để đến gặp mặt Hà Kiến Chương.
Vương Tử Quân tiễn Tần Hoài Chung ra khỏi phòng làm việc của mình, hắn đơn giản thu dọn vài thứ, sau đó đi về phía phòng làm việc của Sầm Vật Cương. Vương Tử Quân đi xuống cầu thang, những người nhìn thấy hắn nhanh chóng đứng khựng lại như bị điểm huyệt.
Vương Tử Quân đi đường và liên tục gật đầu chào hỏi. Khi hắn đi lên khu văn phòng thường ủy, thư ký của Sầm Vật Cương giống như đã biết được tin, còn chưa kịp đến gần thì người này đã nhanh chóng mở cửa phòng làm việc của Sầm Vật Cương ra chào đón Vương Tử Quân.
Sầm Vật Cương có biểu hiện cực kỳ khách khí, sau khi Vương Tử Quân đi vào thì cười ha hả bước ra khỏi bàn làm việc, sau đó dùng giọng nhiệt tình phân phó cho thư ký của mình đi pha trà.
Sau khi viên thư ký đi ra thì Sầm Vật Cương cười nói: - Hai ngày trước tôi có gặp anh Lưu, tôi không mang đến được thứ gì, thế nhưng lại mang về được một chút trà Đại Hồng Bào, anh uống thử xem hương vị thế nào?
Sầm Vật Cương nói đến anh Lưu, Vương Tử Quân căn bản biết rõ người này mời mình trà căn bản là cố ý biểu hiện mối quan hệ với anh Lưu. Thế là Vương Tử Quân chỉ cười nhạt với những lời khoe khoang của đối phương, nhưng trà thì lại rất ngon, uống vào một ngụm không khỏi dùng giọng khoa trương khen Sầm Vật Cương vài câu.
- Tử Quân, có đôi khi tôi cảm thấy tỉnh Mật Đông khá nổi tiếng.Ví dụ như trà Đại Hồng Bào àny, tuy sản lượng rất ít nhưng căn bản tạo nên danh tiếng lớn. Đại Hồng Bào là sản nghiệp cực kỳ lớn của Vũ Di Sơn, trong tỉnh chúng ta nên cho ra nhiều công sức ở phương diện này mới được. Tuy Sầm Vật Cương bày tỏ ý kiến về một sự việc khác, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn đồng ý với đề nghị này của Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, tôi đang chuẩn bị cho ra vài chính sách khuyến khích với công tác này, tiến hành cổ vũ giúp đỡ mạnh mẽ những xí nghiệp đang chú trọng phát triển các sản nghiệp có giá trị văn hóa.
- À, như vậy là rất tốt. Sầm Vật Cương nói vài câu chuyện với Vương Tử Quân, lúc này lão mới nói: - Chủ tịch Tử Quân, lúc này đã đến giữa tháng bảy, nhiệm kỳ mới căn bản chỉ còn đếm ngược mà thôi. Hai ngày trước tôi có đi tham dự một hội nghị ở thủ đô, tuyến trên mặc dù không cho ra ngày cụ thể, thế nhưng chúng ta cũng nên sớm sẵn sàng.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng ngạc nhiên của Sầm Vật Cương, hắn lập tức cười nói: - Bí thư ngài nói rất đúng, loại chuyện này thật sự nên sớm chuẩn bị, suy xét cho đúng chỗ.
- Chủ tịch Tử Quân, hôm trước tôi đã yêu cầu trưởng phòng Uông đưa một phương án cho anh, anh đã xem qua chưa? Sầm Vật Cương là lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy, bây giờ lại ở trong phòng làm việc của mình, thế nên càng nắm chắc phương hướng trò chuyện. Lão nhìn Vương Tử Quân, gương mặt đầy vui vẻ.