Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2618

Bộ chỉ huy phòng chống lụt bão thành phố Đồng Lục tuy có vẻ dựng lên sơ sài thế nhưng dù lúc nào cũng phải có thể trực chiến để khống chế tình hình lụt bão trong tỉnh, căn bản phải nhanh chóng cho ra đối sách ứng phó. Trước tình huống nguy hiểm thì Sầm Vật Cương căn bản phải luôn đứng ở tuyến đầu, với trí thông minh của lão thì điều quan trọng nhất bây giờ phải là đảm bảo an toàn tính mạng và tài sản cho nhân dân. Thế là lúc này trong lòng lão tràn đầy cảm giác hào hùng.

Sầm Vật Cương nghĩ đến đây mà không khỏi nghĩ đến Vương Tử Quân. Biết đâu Vương Tử Quân bộc lộ tài năng hay là cố gắng ẩn giấu thì cũng rất tốt, cái sai chỉ là văn hóa làm quan. Vì người làm quan thường không nên có cá tính quá mạnh, nếu không sẽ là hạc giữa bầy gà, dân gian có cây cây cao dễ bị bão thổi bật gốc, ý nghĩa của nó là như vậy. Nhưng nếu đổi lại góc độ khác thì anh làm quan phải có cá tính, phải là hạc giữa bầy gà, nếu không lãnh đạo sao có thể phát hiện ra anh? Nếu lãnh đạo không phát hiện ra anh, như vậy anh sao có thể được đề bạt trọng dụng? Biết đâu Vương Tử Quân biểu hiện như vậy chính là tìm cho mình một lối đi tắt, có ý nghĩa cực kỳ sâu xa?

- Bí thư, điện thoại của ai vậy? Phương Anh Hồ vừa đi vào trong phòng thì thấy gương mặt giận dữ của Sầm Vật Cương, hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ hỏi.

Sầm Vật Cương hừ một tiếng: - Của hai tên không ra gì.

Phương Anh Hồ không lên tiếng, hắn biết rõ hai tên không ra gì trong miệng Sầm Vật Cương là ai. Khốn nổi hắn cũng biết bí thư Sầm tuy nổi giận nhưng không có ý nghiêm trị hai người này.

Hai người kia sở dĩ để xảy ra chuyện cũng là vì không đặt tâm tư lên phương diện này, thế nhưng vấn đề mà bọn họ vấp phải là không nhỏ.

- Lúc này tình huống phòng lụt trong tỉnh như thế nào rồi? Sầm Vật Cương chần chờ giây lát rồi hỏi Phương Anh Hồ.

Phương Anh Hồ đã sớm có chuẩn bị, hắn lấy ra một tài liệu rồi nói: - Bí thư, theo như tin tức mới nhất nhận được, lũ lụt đã được khống chế trong phạm vi toàn tỉnh, thế nhưng chỉ có...Chỉ có thành phố Xan Hà là đang phải đón đỉnh lũ rất lớn. Nếu như Xan Hà khống chế được đỉnh lũ này, như vậy công tác phòng chống lụt bão lần này đạt được thắng lợi toàn diện.

- Đỉnh lũ cao bao nhiêu? Sầm Vật Cương không quan tâm đến câu nói kế tiếp của Phương Anh Hồ, lão đưa mắt nhìn Phương Anh Hồ rồi trầm giọng hỏi.

Phương Anh Hồ căn bản có chút run rẩy dưới ánh mắt của Sầm Vật Cương, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Đỉnh lũ cao nhất năm nay.

Sầm Vật Cương dừng tay lại ở giữa không trung, Phương Anh Hồ nhìn gương mặt của Sầm Vật Cương, hắn biết bí thư Sầm đang rất lo lắng.

- Bí thư, có chủ tịch Vương tọa trấn công tác ở thành phố Xan Hà, căn bản là không có vấn đề gì. Phương Anh Hồ trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.

Sầm Vật Cương nhìn thoáng qua Phương Anh Hồ mà không lên tiếng. Trong mắt lão thì Phương Anh Hồ là một người cực kỳ cẩn thận, mặc dù Phương Anh Hồ nói những lời này là an ủi mình, thế nhưng không phải không có niềm tin với Vương Tử Quân.

Thư ký trưởng mà mình tín nhiệm nhất khi làm việc lại có lòng tin với Vương Tử Quân, Sầm Vật Cương nghĩ đến kết quả này mà không biết nói sao cho phải. Lão nhìn những hạt mưa tí tách ngoài cửa nhưng trong lòng lại giống như có gì đó rất kinh hoàng, vì hình như chính lão cũng cực kỳ tin tưởng vào Vương Tử Quân.

- Nhanh lên, nhanh lên. Những tiếng hô đinh tai nhức óc vang lên trên bờ đê, những đám người mệt mỏi kiệt sức giống như cố gắng dùng hết sức lực còn lại của bản thân để đắp đất đá lên mặt đê, hoàn toàn không quan tâm đến bùn đất.

Văn Ngư Nhi nhìn tình cảnh sôi trào như vậy mà không khỏi cảm thấy muốn khóc, một cô gái tràn đầy tinh thần trọng nghĩa căn bản bị tình huống chung quanh lây nhiễm rất mạnh. Nàng muốn gia nhập vào trong nhóm người kia, muốn đi theo cùng hô hào với bọn họ, cùng nhau sôi trào.

Nhưng cuối cùng thì Văn Ngư Nhi vẫn đặt ánh mắt lên hình bóng bên kia, người kia tuy không thể nhìn thấy rõ được nữa, thế nhưng nàng có thể biết người ta đang làm gì.

Văn Ngư Nhi dùng tay lau mặt kính máy quay đã bị lấm bẩn, nàng liên tục ghi hình chụp ảnh. Tuy mới trải qua một giờ, chỉ là một trong bốn giờ mạo hiểm sắp tới, thế nhưng từ nhỏ đến giờ nàng chưa từng gặp tình cảnh thế này.

Những tấm ảnh của nàng căn bản khắc ghi hình ảnh cứng cỏi của anh ấy, nếu như không có anh ấy tọa trấn nơi đây, chỉ sợ con đê này sẽ vỡ.

Trong những tấm ảnh của Văn Ngư Nhi, người kia đang đứng ở khu vực nguy hiểm nhất cùng cán bộ nhân dân khuân vác đất đá, mọi người căn bản đều ra sức, đều cố gắng vì tương lai.

Văn Ngư Nhi cảm thấy rất cảm động, trước tình hình quá nguy hiểm, Vương Tử Quân là một vị chủ tịch tỉnh nhưng lại không sợ hãi nước sâu, không sợ nước lạnh, mạo hiểm tính mạng leo lên thuyền đi khắp nơi. Lòng dũng cảm và đảm đương của Vương Tử Quân căn bản ảnh hưởng đến tất cả cán bộ quân nhân tham gia phòng chống lụt bão, điều này không khỏi làm cho Văn Ngư Nhi cảm khái, lãnh đạo phải là như vậy, khi nào cần đứng bên nhân dân thì cũng không nên thoái thác.

- Bùn ngập ống chân, áo quần ướt đẫm mồ hôi, tôi không biết anh là ai, tôi lại biết anh vì ai! Một khúc hát nổi tiếng của khắp vung đại giang nam bắc chợt vang vọng trên tuyến đầu phòng chống lũ. Văn Ngư Nhi thật sự là cảm động chảy nước mắt. Nàng cảm thấy những con người nơi đây rõ ràng chính là sắt đá, là một sống lưng bằng sắt không bao giờ gãy đổ của tỉnh Mật Đông.

Văn Ngư Nhi thầm cảm khái những gì thì Vương Tử Quân bên kia căn bản không biết được. Hắn vẫn cùng cán bộ nhân dân chiến đấu hăng hái phòng chống lũ, vì thắng lợi cuối cùng, bất kỳ ai cũng không cảm thấy mỏi mệt.

Lý Thiều Bằng nhìn Vương Tử Quân mà không khỏi tràn đầy kính nể. Mặc dù vị chủ tịch tỉnh kia trẻ tuổi hơn mình rất nhiều thế nhưng căn bản có năng lực chỉ huy mạnh hơn mình không biết bao nhiêu lần. Nếu như mình đến chỉ huy công tác này, căn bản đã xảy ra vấn đề.

- Chủ tịch, mưa đã tạnh, dựa theo tin tức thông báo từ cục thủy lợi, sau khi đỉnh lũ đi qua thành phố Xan Hà, căn bản không còn xuất hiện bất kỳ tình huống nguy hiểm nào khác. Lý Thiều Bằng chờ Vương Tử Quân ngồi xuống thì khẽ báo cáo.

Lý Thiều Bằng là bí thư thị ủy Xan Hà, căn bản cũng có vị trí cực kỳ quan trọng trong tỉnh. Vì hắn sắp lui ra thế nên các vị thường ủy tỉnh ủy đều rất nể mặt. Nhưng bây giờ hắn ở trước mặt Vương Tử Quân, hắn tỏ ra cực kỳ tôn trọng vị lãnh đạo của mình.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Vậy thì quá tốt rồi, nhưng chúng ta cũng đừng nên chủ quan, có câu thành bại trong gang tấc, núi cao ngàn trượng cũng có lúc đổ sập xuống, chúng ta cũng không nên đi chín mươi mà chủ quan trăm dặm được.

- Mong chủ tịch yên tâm, tôi và chủ tịch Đinh đã thương lượng kỹ càng, hai người chúng tôi sẽ thay phiên nhau trực ban, sẽ theo sát tình hình ở nơi này. Lý Thiều Bằng nói đến đây thì xoa xoa tay: - Chủ tịch Vương, ngài đến Xan Hà đã được hai ngày, ngài nên về thành phố xem xét một chút, tôi cũng có thời gian báo cáo với ngài về công tác kế tiếp của thị ủy Xan Hà.
Bình Luận (0)
Comment